Trước cửa chưng cư, Bạch Dương Quân nhón chân bấm mật khẩu. Thằng bé có trí nhớ khá tốt nên mấy con số không thể làm khó được. Nhóc nghĩ lại cũng thấy bản thân mình sai, bỏ nhà đi không biết mọi người lo lắng như thế nào. Trần Nhật Minh nhớ lại quá khứ năm đó, đúng thật là ngu ngốc. Nhưng nó cũng một phần nào đóng góp vào cuộc sống của anh.
- Vào thôi.
Tiểu Quân vẫy tay.
- Gọi chú cho quen miệng đi, đừng ăn nói trống không nha nhóc.
Trần Nhật Minh nhắc nhở.
Thằng bé không thèm để ý tới lời anh, chạy một mạch lên phòng ngủ của Niên Ngọc Linh. Tiểu Quân thấy cửa không đóng mà chỉ khép, nhóc đẩy nhẹ đi vào bên trong thì thấy Niên Ngọc Linh đang nằm ngủ ngon giấc trên giường. Gương mặt cô trông như mất ngủ, quầng thâm hiện rõ ràng chứng minh suy nghĩ Tiểu Quân là đúng. Trần Nhật Minh theo sau cháu ruột mình, chợt nhận ra cô là cái người vài năm trước tấm lòng tốt bụng gọi xe cấp cứu cho anh, đúng không nhỉ ?
Nguyên nhân là vì sợ anh bị Bạch Âm đánh thiệt nửa cái mạng.
Trần Nhật Minh lắc đầu sợ hãi.
" Không ăn đòn đời không nể. "
- Chị ấy ngủ rồi, có nên gọi dậy không ?
Tiểu Quân quay mặt hỏi anh.
- Nên chứ, cô ấy không phải lo lắng cho nhóc lắm sao. Tỉnh ngủ đột nhiên thấy mặt nhà ngươi chắc chắn vui mừng lắm. Lúc đấy cứ tưởng như đang nằm mơ giữa ban ngày không chừng.
Trần Nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-tinh/2276080/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.