Chương trước
Chương sau
Trước cửa chưng cư, Bạch Dương Quân nhón chân bấm mật khẩu. Thằng bé có trí nhớ khá tốt nên mấy con số không thể làm khó được. Nhóc nghĩ lại cũng thấy bản thân mình sai, bỏ nhà đi không biết mọi người lo lắng như thế nào. Trần Nhật Minh nhớ lại quá khứ năm đó, đúng thật là ngu ngốc. Nhưng nó cũng một phần nào đóng góp vào cuộc sống của anh.

- Vào thôi.

Tiểu Quân vẫy tay.

- Gọi chú cho quen miệng đi, đừng ăn nói trống không nha nhóc.

Trần Nhật Minh nhắc nhở.

Thằng bé không thèm để ý tới lời anh, chạy một mạch lên phòng ngủ của Niên Ngọc Linh. Tiểu Quân thấy cửa không đóng mà chỉ khép, nhóc đẩy nhẹ đi vào bên trong thì thấy Niên Ngọc Linh đang nằm ngủ ngon giấc trên giường. Gương mặt cô trông như mất ngủ, quầng thâm hiện rõ ràng chứng minh suy nghĩ Tiểu Quân là đúng. Trần Nhật Minh theo sau cháu ruột mình, chợt nhận ra cô là cái người vài năm trước tấm lòng tốt bụng gọi xe cấp cứu cho anh, đúng không nhỉ ?

Nguyên nhân là vì sợ anh bị Bạch Âm đánh thiệt nửa cái mạng.

Trần Nhật Minh lắc đầu sợ hãi.

" Không ăn đòn đời không nể. "

- Chị ấy ngủ rồi, có nên gọi dậy không ?

Tiểu Quân quay mặt hỏi anh.

- Nên chứ, cô ấy không phải lo lắng cho nhóc lắm sao. Tỉnh ngủ đột nhiên thấy mặt nhà ngươi chắc chắn vui mừng lắm. Lúc đấy cứ tưởng như đang nằm mơ giữa ban ngày không chừng.

Trần Nhật Minh khoanh tay trước ngực trả lời một cách hờ hững. Anh chuyển mắt quan sát xung quanh căn phòng thì đột nhiên thấy một lọ thuốc đặt trên bàn đối diện giường ngủ. Bên cạnh là những viên thuốc trắng tròn rơi rải rác. Liếc nhẹ cái nhãn in tên thuốc, Trần Nhật Minh ngay lập tức đi nhanh đến đó cầm lấy lọ thuốc lên coi kỹ. Đây rõ ràng là thuốc ngủ, bên trong không còn bao nhiêu viên. Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó nghiêm trọng.

- Nhóc con, hình như không ổn rồi.

Trần Nhật Minh vô tình làm rớt lọ thuốc, vội vàng chạy đến bên cạnh Niên Ngọc Linh. Anh cố gắng lay động mạnh, cô không nhúc nhích ngay cả khóe mi cũng bất động. Trần Nhật Minh nếu đoán không lầm thì cô đã uống thuốc ngủ với hàm lượng lớn. Niên Ngọc Linh có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng nguy hiểm tới tính mạng của bản thân hay không. Thuốc ngủ nếu như dùng quá liều có thể gây ngất, rối loạn tuần hoàn, hô hấp và ngừng thở. Tiểu Quân tuổi còn nhỏ, đương nhiên chưa biết kiến thức này.

- Chị ấy bị làm sao vậy ?

Thằng bé ngây thơ hỏi.

- Cô ấy có dấu hiệu tự tử bằng thuốc ngủ.

Trần Nhật Minh không nói nhiều, nhanh chóng bế Niên Ngọc Linh lên. Anh phải cứu người, không thể chậm trễ một giây phút nào được. Tiểu Quân nghe xong chỉ biết sốc nặng kinh hoàng, chị ấy muốn chết nên dùng thuốc ngủ. Trông khi tinh thần nhóc đang chấn động thì Trần Nhật Minh đã ẵm Niên Ngọc Linh đi xuống dưới tầng. Đúng lúc đó, Vũ Hàn trở về chưng cư bắt gặp cảnh tượng không ngờ.

Bỗng nhiên có người lạ xuất hiện trong nhà lại còn trong tay bế Niên Ngọc Linh. Vũ Hàn sắc mặt thay đổi khác thường, trong đầu không biết đang suy diễn thứ gì. Trần Nhật Minh vốn không định giải thích tiết kiệm thời gian, nhưng anh nghĩ nếu không nói rõ ràng thì Vũ Hàn nhất định sẽ không để anh rời khỏi một bước.

- Bạn gái cậu hôn mê sâu, nếu tôi không mau đưa đến bệnh viện thì tính mạng cô ấy gặp nguy hiểm.

Trần Nhật Minh nói.

Lời vừa dứt chưa kịp lấy lại hơi, động tác cướp người của Vũ Hàn diễn ra trông chớp nháy. Mặc dù biểu cảm không thổ lộ ra bên ngoài ngược lại bên trong anh rất hoảng loạn tột đỉnh. Dạo gần đây, cô thường xuyên thức khuya và ngủ dậy trễ. Như mọi khi thì hôm qua cũng thế, khoảng 10 giờ trưa cô sẽ tỉnh để ăn cơm bình thường. Nhưng sao bây giờ người kia lại nói cô bị hôn mê sâu, thậm chí còn ảnh hưởng tính mạng. Trần Nhật Minh đoán ra anh không hề biết cô gái trong lòng mình dùng thuốc ngủ quá liều.

- Tôi tình cờ phát hiện một lọ thuốc ngủ trong phòng bạn gái cậu, số lượng thuốc không còn nhiều.

Anh thở dài.

Vũ Hàn nghe xong tay chân không ngừng run rẩy, ngay cả đôi môi cũng không ngoại lệ.

Tại sao ?

Tại sao, cô ấy lại dùng thuốc ngủ ?

Lại còn quá liều lượng.

Anh nhất định bắt Niên Ngọc Linh giải thích chính xác chuyện này mới cho qua.

Bệnh viện,

- Nè nhóc, hai người họ có thật là một đôi không vậy ?

Đứng trước phòng bệnh số 06, Trần Nhật Minh kéo kéo tay áo của Tiểu Quân rụt rè hỏi. Đừng trách anh nhiều chuyện, tại từ nhỏ bản thân đã hình thành cái nết đó rồi. Mà cũng khoan hiểu lầm Trần Nhật Minh nảy sinh tình cảm với Niên Ngọc Linh. Gặp bất kỳ ai trong trường hợp nào anh vẫn làm thế. Anh mãi giữ vững lập trường riêng, sẽ không kết hôn nếu chưa đủ 30. Hiện tại, anh quá còn trẻ vì vậy phải thỏa sức ăn chơi tận hưởng cái đã.

- Không có, anh Vũ Hàn không ưa chị ấy.

Thằng bé thành thật trả lời.

- Xạo.

Trần Nhật Minh tỏ thái độ không tin.

- Rõ ràng quan tâm người ta như thế, mà bảo ghét. Trò lừa con nít à, thanh niên thời nay cứ bị làm sao đấy. Thích thì mạnh dạn thổ lộ, không thì ra mặt từ chối. Chơi cái trò mập mờ chả thấy vui chỗ nào.

Anh bĩu môi.

- Thì sao anh ý kiến gì ?

Vũ Hàn không biết mở cửa đi ra phòng bệnh từ khi nào lên tiếng.

- Cô ấy sao rồi ?

Trần Nhật Minh né tránh câu hỏi nồng nặc mùi nguy hiểm kia.

- Bác sĩ nói cần ở lại theo dõi thêm vài ngày.

" Cũng may là phát hiện kịp thời nếu không thì..."

Vũ Hàn không dám tưởng tượng.

- Nhóc thối, không có chuyện gì khai báo với người nhà của mình hả ? Dám cả gan bỏ nhà mặc kệ sự lo lắng của mọi người, còn không mau quỳ xuống bệ hạ tạ lỗi.

Trần Nhật Minh suýt quên luôn chuyện quan trọng.

- Em đi đâu bữa giờ ?

Vũ Hàn nhẹ giọng.

- Em đi tìm mẹ.

Tiểu Quân hướng tầm nhìn xuống đất.

- Thế đã tìm thấy chưa ?

- Rồi ạ.

- Tốt.

Anh xoa đầu thằng bé, gương mặt bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vũ Hàn xem việc bỏ nhà đi không khác một học sinh ngoan ngoãn hoàn thành bài tập. Tiểu Quân có mục đích và nhóc đã làm được. Người lo lắng sốt ruột nhất chính là Niên Ngọc Linh, cô mất ăn mất ngủ chỉ vì sự mất tích của Tiểu Quân. Cô tự trách bản thân quá vô dụng không chăm sóc kỹ cho thằng bé. Tất cả mọi điều sai, Niên Ngọc Linh đều ôm nó.

- Tại sao, anh không mắng ?

Tiểu Quân ngạc nhiên trước biểu hiện bình thản của Vũ Hàn.

- Nhìn thấy em vẫn bình an khỏe mạnh thật khiến anh nhẹ nhõm lòng. Lại còn tìm được mẹ nữa, anh không thể không vui.

- Nhưng mà...mẹ đang nằm viện.

- À, chuyện này tôi có thể thay thằng bé nói rõ cho cậu.

Trần Nhật Minh vỗ nhẹ lưng Tiểu Quân.

Ngày qua ngày,

Thời gian cứ thế mà trôi theo quy luật. Cuộc sống đang dần trở nên tươi đẹp và ổn định hơn trước. Bạch Âm từ ngày thứ 4 sau phẫu thuật có dấu hiệu tỉnh dậy. Điều này khiến cho Trần Bách Ngôn hạnh phúc hơn bao giờ hết. Hắn cũng đã bàn chuyện với Dung Tĩnh về vấn đề chiếc ghế chủ tịch ZEUS. Đương nhiên, bà tôn trọng quyết định của cháu trai mình. Người tội nghiệp nhất chính là Trần Nhật Minh đáng thương. Anh bắt buộc phải đảm nhận vị trí cao nhất trong tập đoàn ZEUS.

Thư phòng,

- Nội à, hãy suy nghĩ kỹ lại đi mà huhuhu. Con thật sự không đủ khả năng đứng đầu dẫn dắt ZEUS đâu.

Anh khóc lóc van xin.

- Ăn chơi bao năm nay chưa đủ hả cái thằng trời đánh ? Anh Hai con đã vất vả rồi, cũng nên để thời gian quan tâm chăm lo cho gia đình.



Dung Tĩnh nhéo mạnh lỗ tai anh.

- Á đau ! Con trẻ tuổi non nớt lắm, không có một chút kinh nghiệm gì về kinh doanh. Sợ ZEUS rơi vào tay con rồi sẽ sụp đổ mất.

- Haha, đến lúc đó nội sẽ cột tứ chi của con vào bốn con ngựa mạnh khỏe vỗ mông cho nó chạy xé xác con ra. Rồi đem từng mảnh xương thịt đỏ tươi lên Tây Tạng rải cho kền kền ăn.

- Nội, nội ác quá.

Trần Nhật Minh khóc lớn.

- Năm xưa hoàng đế cuối cùng Đại Thanh Ái Tân Giác La Phổ Nghi lên ngôi chỉ mới 2 tuổi. Nếu tính tuổi mụ thì là 3, còn con nhiêu tuổi rồi hả ?

Bà nội đột nhiên thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng xen chút khuyên bảo.

- Liên quan gì đến con.

Anh thừa hiểu bà đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng mà việc " trông coi " ZEUS là một gánh nặng kinh khủng. Tập đoàn phát triển không ngừng khi còn trong tay Trần Bách Ngôn. Lỡ như qua tay anh ZEUS sụt giảm nghiêm trọng thì sao đây. Anh cảm thấy áp lực vô cùng, chưa bao giờ dám nghĩ bản thân có thể phi thường như anh Hai. Nhưng Trần Nhật Minh không có một chút đam mê về lĩnh vực kinh doanh. Mặc dù anh được cho đi du học Harvard chuyên ngành kinh doanh.

Trần Bách Ngôn anh trai thật khiến đứa em trai như anh nể phục. Trần Nhật Minh rất cảm kích hắn, không những bản lĩnh mà còn luôn giữ trạng thái điềm tĩnh trước mọi khó khăn. Anh cần phải học hỏi vô số điều ở anh trai trong một khoảng thời gian có lẽ khá dài. Nhưng việc này quá gấp rút, anh chưa chuẩn bị tinh thần đón nhận. Anh sợ mình sẽ thất bại, khiến gia đình thất vọng. Thành tích của Trần Bách Ngôn gây dựng trước đấy khổng lồ, do đó đè lên Trần Nhật Minh rất mệt mỏi.

- Nội, tin tưởng con làm được.

Dung Tĩnh rất tự hào về hai đứa cháu trai. Bà nghĩ anh sẽ không dễ dàng khiến nội thất vọng về quyết định lớn này.

- Cả tương lai phía trước của ZEUS, chắc chắn sẽ thịnh vượng. Con không nên tự ti về tài năng bản thân như vậy.

- Con cũng không cần phải sợ khó khăn vì đã có nội và anh trai luôn sát vai bên cạnh hỗ trợ con.

- Cứ yên tâm mà lãnh đạo ZEUS, phải thử những điều lạ lẫm nằm ngoài khả năng của mình một lần. Nó sẽ mang tới cho con cảm giác thật sự khó quên.

Trần Nhật Minh dường như ngộ ra.

" Két "

- Nội ơi, chúng ta mau đến bệnh viện thăm mẹ con thôi.

Pha Lê nhón chân mở cửa, gương mặt con bé vô cùng rạng rở và phấn khích.

Bệnh viện,

Trong căn phòng chăm sóc đặc biệt, Bạch Âm nằm trên chiếc giường rộng rãi sắc mặt bắt đầu biến hóa. Tiếng chim hót ríu rít bên cửa sổ hòa âm vào tiếng gió thổi nhè nhẹ tạo ra một bản nhạc nghe vui tai. Mi mắt Bạch Âm khẽ động, ngón tay nhấc bổng lên được vài centimet. Trần Bách Ngôn ngồi ngủ bên cạnh cô không hề nhận ra chuyện tốt này. Có vẻ hắn khá mệt mỏi, từ khi cô nằm viện hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc phải nghỉ ngơi đầy đủ. Hắn không quan tâm gì nhiều đến sức khỏe của bản thân cả.

- Bách Ngôn...

Giọng Bạch Âm không đủ lớn để đánh thức người đàn ông ấy.

- Ngôn...

Cô đưa tay chạm lên mái tóc của hắn.

Bạch Âm vẫn nhớ việc cô đuổi theo một đứa bé trai qua đường và rồi chính mình gặp tai nạn. Chuyện về sau, cô thật sự không nhớ. Cô chỉ biết, thân thể này đã rất đau đớn khi nằm trên đường. Tứ chi cô lúc đó như bị cỗ xe tăng nghiền nát vậy. Máu, phải cô chảy nhiều máu. Trong vô thức, Bạch Âm thậm chí còn nghe được tiếng khóc trẻ con quen thuộc.

" Mẹ ơi, mẹ đừng chết. "

" Mẹ ơi, con xấu xa. "

" Mẹ ơi, làm ơn đừng bỏ rơi Tiểu Quân mà. "

Không biết bản thân có nghe lầm hay không.

Thằng bé gọi cô là mẹ.

Tiểu Quân ư ?

Hình như cái tên này nó trông lạ mà quen đến lạ thường. Ngay cả giọng nói cũng tác động một sức mạnh gì đó đến trí nhớ cô.

Tiểu Quân...

Tiểu Quân...

Tiểu Quân...

- Ư...đau đầu quá.

Bạch Âm nhắm chặt đôi mắt.

Rốt cuộc, cô đã đánh mất ký ức gì quan trọng.

Rốt cuộc, cô đã bỏ quên những ai trong thời gian tồi tệ kia.

Rốt cuộc, cô đã vô tình gây tổn thương với ai ?

" Tiểu Quân của mẹ, mặc kệ khó khăn đến mấy mẹ nhất định sẽ nuôi lớn con. Mẹ hứa, sẽ không để con sống thiếu thốn tình cảm và vật chất. "

" Con trai yêu phải thật sự khỏe mạnh, mau lớn mẹ dẫn đi chơi công viên nhé. "

" Cảm ơn con trai đã tìm đến mẹ, cuộc đời của mẹ lúc trước vốn tăm tối. Từ khi mang thai con trong bụng, mẹ dường như được sống lại thêm một lần nữa. Mẹ cảm giác con đem tới cho mẹ một luồng sức mạnh để có thể bảo vệ con. "

- Tại...tại sao...mình không xứng đáng làm mẹ của thằng bé.

Bạch Âm đột nhiên ngồi dậy, cô đưa tay bàn tay ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt chua chát.

- Mẹ xin lỗi con, mẹ có lỗi với con.

Thì ra, đứa bé mà cô đuổi theo chính là con trai ruột của mình. Cô đã khiến Tiểu Quân tổn thương, thằng bé chắc chắn buồn lắm. Bạch Âm không thể tha thứ cho bản thân, ngay cả con của mình mà cũng lãng quên. Không biết, trong quãng thời gian dài đó Tiểu Quân đã sống như thế nào. Không có cô ở bên cạnh, thằng bé làm cách nào để vượt qua từng ngày một. Bạch Âm tự đánh mạnh vào lòng ngực mình, thật đau nhói dã man.

- Bạch Âm, em tỉnh rồi.

Trần Bách Ngôn giật mình mở mắt thì thấy cô đang làm đau bản thân. Hắn hoảng sợ vội vàng ôm lấy cô vào lòng trấn an.

- Em bị làm sao thế ? Đừng làm anh sợ có được không.

Hắn vừa vui mừng vừa lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô.

- Em...em không xứng đáng làm mẹ Tiểu Quân.

Bạch Âm khóc lớn thành tiếng.

- Em đừng nên nói vậy, chúng ta sẽ cùng nhau giải thích mọi chuyện cho thằng bé hiểu mà.

Trần Bách Ngôn nghẹn ngào.

- Không, con nhất định hận em lắm.

- Không đâu, thằng bé không hận em.

- Anh nói dối...

Bạch Âm lắc đầu.

- Em nhớ ra hết rồi, em thật sự nhớ hết mọi chuyện quá khứ. Mẹ em không phải là Ninh Khiết Lam, em không phải tiểu thư Bạch gia.

- Vì chuyện đó, mà mẹ con Lương Mỹ Lệ luôn tìm cách loại bỏ em. Bà ta tham lam tài sản thừa kế mà để ác quỷ điều khiển lí trí.

- Em gái em, Tuyết em ấy vẫn còn sống.

Trần Bách Ngôn gật đầu.

- Em không hề cô độc trên thế giới này, em có gia đình, có anh và cả tụi nhỏ.

Hắn hôn trán cô, áp mũi mình lên mũi cô dịu dàng nói.

- Tụi nhỏ ư ?



Bạch Âm ngạc nhiên.

- Đúng vậy, em không những có Tiểu Quân mà thêm Pha Lê nữa. Anh có từng nói với em về danh tính mẹ ruột của con bé. Không biết, em còn nhớ không. Anh nói, anh yêu cô ấy rất nhiều.

- Không có, anh khen cô ấy rất xinh đẹp.

- Thế à.

Trần Bách Ngôn cười.

- Quên chuyện đó đi, em muốn anh giải thích vì sao anh khẳng định Pha Lê là con gái của em.

- Mấy năm trước, em dám bỏ thuốc anh vì tiền chạy trốn sang nước ngoài. Có phải, em quên uống thuốc tránh thai ?

- Em ra tiệm mua, người ta rõ ràng bán cho em thuốc tránh thai nhưng em lại hậu đậu lấy nhầm thuốc cảm của người khác mua cùng thời điểm.

Bạch Âm có hơi xấu hổ.

- Em thử suy diễn xem, em là người phụ nữ đầu tiên mà anh quan hệ. Đến bây giờ thì chỉ duy nhất mình em, em lại mua nhầm thuốc.

Trần Bách Ngôn xoa xoa bàn tay cô.

- Vậy, đứa bé năm xưa thật sự không chết.

Bạch Âm trợn to mắt.

- Em biết bản thân mình mang thai song sinh một trai một gái. Khi em sinh, bác sĩ bảo đứa bé còn lại không may đã chết. Em thậm chí còn không nhìn mặt con dù chỉ một lần duy nhất.

Cô nhớ lại khoảng khắc tuyệt vọng khi xưa.

- Tất cả mọi chuyện đều do tay ba em sắp đặt từ số phận đánh tráo của em tới cuộc đời Tiểu Quân và Pha Lê.

...

Tin tức Bạch Âm tỉnh dậy nhanh chóng truyền đến tai mọi người. Đây quả thật là niềm hạnh phúc chung của tất cả những ai yêu thương cô. Nhất là Tần Chỉ Lam, bà cùng với Mạc Khương lập tức đi xe tới bệnh viện thăm con gái. Ninh Tuyết và Mạc Thiệu Khiêm cũng theo sau. Bạch Âm đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện không hay. Và đây cũng có lẽ là điểm kết thúc cho chuỗi ngày tháng bấp bênh. Cô không ngừng xúc động trước cái cảnh đoàn tụ. Tần Chỉ Lam dường như trẻ thêm vài tuổi, bà không thể không ngừng vui sướng. Từ đó, bà giành thời gian ở bên cạnh cô nhiều hơn bao giờ hết.

Bà muốn đổ đầy yêu thương, bù đắp khoảng trống cho Bạch Âm. Cứ tưởng con mình đã chết yểu, bây giờ tận mắt nhìn con gái đã trưởng thành. Gặp lại nhau trong hoàn cảnh đặc biệt, thật khiến cảm xúc bà khó diễn tả bằng lời. Bạch Âm cùng mẹ tâm sự liên tiếp mấy ngày. Cô kể cho bà nghe cuộc sống của bản thân khi ở Bạch gia. Không ngừng nhắc đến mẹ Ninh Khiết Lam bạc phận. Tần Chỉ Lam thật lòng thương xót cho Ninh phu nhân. Bà muốn viếng thăm người phụ nữ từng nuôi dưỡng con mình.

Hôm trời đẹp không một áng mây, Bạch Âm dẫn mẹ đến một nơi vô cùng thanh bình. Cả cánh đồng cỏ xanh bát ngát ngả nghiêng theo làn gió mát. Tay cô cầm một bó hoa màu tím, nhẹ nhàng đặt xuống trước bia mộ đá hoa cương nằm trên đỉnh cao của cánh đồng. Chân dung Ninh Khiết Lam với nụ cười thuần khiết rạng rỡ. Người phụ nữ trông trẻ không thua kém thiếu nữ đôi mươi. Bạch Âm quỳ chân xuống, mỉm cười với Ninh Khiết Lam. Thời gian lấy đi mọi thứ của chúng sinh và cũng thời gian mới có thể xoa dịu được vết thương trong lòng không rỉ máu.

- Tôi là Tần Chỉ Lam, cả hai chúng ta đều là mẹ của Bạch Âm. Ninh Tuyết, tôi hứa sẽ thay Ninh phu nhân tận tâm chăm sóc cho con bé. Ải trần gian này đối xử với phu nhân quá tệ có đúng không. Vì thế, Chúa mới gọi phu nhân về với Người.

Tần Chỉ Lam mở lời.

- Mẹ à, con đã tìm được gia đình của mình rồi. Con nhất định cùng Ninh Tuyết sống thật hạnh phúc. Mẹ phải luôn theo dõi tụi con đấy nhé.

- Em ấy sắp kết hôn với anh trai con, anh ấy là một người đàn ông vô cùng tốt. Chắc chắn sẽ không để mẹ lo lắng đâu.

- Hai chị em con nhớ mẹ lắm...

Bạch Âm cuối cũng cũng không cầm cự được rơi nước mắt.

Ngày hôm sau,

Một buổi tối tràn ngập ánh nến, trên sàn rải đầy hoa hồng đỏ. Phía trước Bạch Âm là một tấm kính trong suốt dài có thể quan sát được cảnh biển về đêm. Cô mang trên người một bộ đầm đuôi cá hở lưng đính đầy đá quý. Điểm nổi bật của chiếc váy sang trọng đắc tiền là chín viên kim cương được nhà thiết kế đính theo thành vòng ngay thắt eo. Một tia lóe sáng phát ra từ ngoài bờ biển. Bạch Âm đến gần tấm kính hơn để có thể nhìn thấy nó là thứ gì. Chiếc du thuyền từ xa chạy tới thì dừng lại trước mắt. Bóng người hai đứa trẻ một trai một gái nhỏ bé đứng trên du thuyền thi nhau vẫy tay về phía cô.

- Tiểu Quân, Pha Lê.

Bạch Âm vội vàng rời khỏi căn phòng.

Khoảng một lúc,

- Hai con sao lại ở đây ?

Cô dắt hai đứa vào bên trong tránh gió lớn.

- Mẹ ơi, con thích xem cá heo biểu diễn nhưng mà papa ngày mai công tác với chú tận 2 tháng mới về.

Pha Lê chu mỏ nói.

- Thật sao ?

Bạch Âm không nghe Trần Bách Ngôn nhắc gì về chuyện công tác. Không phải hắn đã từ bỏ chiếc ghế chủ tịch rồi hay sao. Trở thành người bình thường ở nhà làm nội trợ thì cần gì phải đi công tác nhỉ.

Cô thắc mắc.

- Dạ.

Pha Lê lén nhéo mông anh trai.

- Dạ đúng ạ.

Tiểu Quân lườm con bé ngốc nghếch.

Du thuyền di chuyển đến trung tâm của biển thì dừng. Người điều khiển vẻ mặt không được tốt chạy ra thông báo một tin buồn.

- Không hay rồi, hệ thống hình như gặp trục trặc gì đó. Không biết có ai giờ này chèo thuyền biển để cứu chúng ta hay không.

- Anh nói cái gì ?

- Huhuhu mẹ ơi, con không muốn bị cá mập ăn thịt đâu.

Bạch Âm bế Pha Lê vỗ về.

- Không thể tìm cách khác sao, anh nhanh chóng liên lạc với Trần Bách Ngôn. Anh ấy chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

Cô nghiêm túc đề nghị.

- Chúng ta ở xa so với đất liền, điện thoại không có sóng để liên lạc đâu thưa cô.

Chuyện gì thế đây hả trời ?

Tự nhiên không cô bị ép mặc chiếc đầm này, rồi ở đâu ra hai đứa con xuất hiện trên du thuyền và giờ cả ba mẹ con bị mắc kẹt giữa biển.

- Chỉ còn cách đợi tới sáng.

Tiểu Quân thở dài.

Tiếng trực thăng bay trên bầu trời đánh bay tư tương của thằng bé. Đương nhiên, Bạch Âm sẽ phát tín hiệu cầu cứu. Người lái du thuyền nhanh chóng đưa cho cô cái pháo sáng đã chuẩn bị. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức bắn pháo. Quả nhiên, chiếc trực thăng nhận thấy có tín hiệu liền hạ từ từ xuống. Bạch Âm vui mừng chưa được bao nhiêu giây thì chuyển sang kinh ngạc. Những cánh hoa hồng giống bên trong căn phòng kia rơi tự do trong không khí. Trần Bách Ngôn xuất hiện nhìn cô bằng ánh mắt say đắm.

- Papa kìa, papa ơi !

Pha Lê hét to.

- Chúng ta phải theo kế hoạch chứ, mau mau trốn thôi.

Tiểu Quân kéo con bé đi núp.

- Nè, anh làm gì trên đó thế ?

Bạch Âm hỏi.

Bởi vì tiếng trực thăng lớn nên hắn không nghe rõ cô đang nói gì. Một sợi dây cầu thang thả dọc, Trần Bách Ngôn cẩn thận rút ngắn khoảng cách. Tiếp đất an toàn, hắn đột nhiên quỳ một xuống trước mặt Bạch Âm. Tay lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi quần mở ra. Đập vào mắt cô là một chiếc nhẫn lấp la lấp lánh xinh đẹp. Chiếc nhẫn này là độc quyền, được hắn bỏ rất nhiều tiền chế tác riêng biệt cho vợ tương lai. Thì ra, đây là kế hoạch cầu hôn.

- Em, làm vợ anh nhé !

Trần Bách Ngôn không đợi Bạch Âm nhận lời mà đeo luôn nhẫn vào ngón tay cô.

- Anh

Chưa kịp thốt thành câu, hắn ôm lấy gáy cô mà hôn.

Nước mắt Bạch Âm lại rơi, nhưng là mùi vị hạnh phúc.

" Em yêu anh. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.