Mẹ bỏ đi bao lâu nay, con không muốn biết lí do là gì cả. Vốn dĩ nếu có biết chăng nữa thì con cũng không thể hiểu.
Tiểu Quân đẩy cô ra, nhắm chặt đôi mắt cố gắng hét lớn.
- Nhưng tại sao mẹ không nhận ra con, mẹ ghét con rồi phải không ? Mẹ không còn yêu thương con đúng chứ ?
Bạch Âm ngơ ngác, khóe môi cứng đờ.
Có một thứ gì đó đang cố gắng quay trở lại trong ký ức của cô. Bạch Âm ôm lấy đầu mình, rốt cuộc nó là cái quái gì mà khiến cô cảm thấy khó chịu quá. Làm ơn, làm ơn đừng hành hạ cô kiểu này. Bạch Âm mơ màng, chỉ thấy bóng dáng Tiểu Quân bỏ chạy. Cô hoảng sợ đứng lên vội vàng đuổi theo thằng bé. Đứa con trai nhỏ ấy bị tổn thương, nó không biết mẹ mình đang rơi vào tình trạng còn thậm tệ hơn nó. Nhưng nó là trẻ con, làm sao suy nghĩ được chuyện mẹ nó mất trí nhớ.
Bạch Dương Quân thật sự cho rằng bản thân nhóc bị mẹ chán ghét. Thằng bé vừa chạy vừa khóc nức nở vô cùng. Tiểu Quân không biết mình đã làm sai điều gì nên mẹ mới coi nhóc là người dưng qua đường như vậy. Cái ánh mắt mẹ nhìn Tiểu Quân nó lạ lắm, nó xa cách khiến thằng bé đau lòng. Không có ba, hiện tại đến mẹ - người nhóc yêu thương nhất trong cuộc đời cũng không muốn nhận con trai. Thế này, Tiểu Quân phải sống sao đây.
Bạch Âm chỉ biết chạy theo sau con trai, không hiểu sao những bước chân của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-tinh/2276074/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.