- Bạch Âm, có nghe anh nói không. Làm ơn tỉnh dậy đi em.
Trần Bách Ngôn gương mặt tràn đầy sự sợ hãi tột đỉnh.
Hắn liên tục hô hấp nhân tạo cho cô, dùng đủ mọi cách cấp cứu người con gái ấy. Tim hắn như muốn phát nổ vì tình trạng ngộp nước hiện tại của Bạch Âm. Mãi một lúc, cô mới từ từ mở mắt và bắt đầu ho sặc sụa không ngừng. Trần Bách Ngôn vô cùng vui mừng ôm lấy cô vào lòng thật chặt, cảm nhận hơi lạnh trên người cô. Bạch Âm định thần vài phút, vội vàng đẩy hắn ra.
- Anh anh là ai?
Cô đôi mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào hắn.
- Em...
Trần Bách Ngôn có chút đau lòng.
- Cảm ơn anh đã cứu sống tôi, nhưng sao lại ôm tôi. Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?
- Bạch Âm, là anh đây mà.
Hắn kinh ngạc nắm vội bàn tay nhỏ nhắn.
- Tôi thật sự không quen biết anh, tôi cũng chưa bao giờ gặp anh. Ba mẹ chắc đang lo lắng cho tôi lắm nên tôi phải về.
Bạch Âm hất tay hắn, nhanh chóng nhặt con gấu bông hốt hoảng bỏ chạy.
Trần Bách Ngôn thẩn thờ hướng theo bóng lưng cô. Tim hắn vụn nát, đứng dậy đuổi theo người con gái đấy.
Tại sao cô giả vờ không quen biết hắn?
Là hận hắn?
Hay chán ghét con người của hắn?
Bạch Âm xa hắn 9 tháng, khoảng thời gian đó hắn rất đau khổ. Hắn tự dằn vặt bản thân mình không tốt nên đã để cô rời đi. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-tinh/2276038/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.