" Mẹ, là mẹ đúng không? "
" Mẹ còn sống sao? Hay là con đang nằm mơ. "
" Mẹ, mẹ trả lời con đi mà. Nếu đây thực sự là giấc mơ thì con ước gì nó sẽ không bao giờ kết thúc. "
" Mẹ có biết con nhớ mẹ lắm không? Từ khi mẹ mất đêm nào con cũng thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng. Con rất sợ hãi và không thể bình tâm được. "
" Mẹ, lần này xin đừng bỏ rơi con nữa. Chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, cùng nương tựa mà sống hạnh phúc nha mẹ. "
Trong không gian bao phủ nền đen, trước mặt Bạch Âm là người mẹ hiền Ninh Khiết Lam đang đứng quay lưng. Cô cố gắng hết sức chạy thật nhanh nhưng không thể tới được chỗ mẹ. Ninh Khiết Lam không nói gì cứ đứng cách đó không xa. Bạch Âm nhìn lại bản thân mới phát hiện ra thân thể mình rất nhẹ và có thể bay bổng. Xung quanh cô còn bao phủ một luồng khí phát sáng. Bạch Âm hoảng hốt kinh ngạc, tại sao cô không cảm nhận được nhịp đập của tim. Cô đưa hai bàn tay lên quan sát, mờ mờ ảo ảo không chút da thịt. Bạch Âm đánh mạnh vào ngực nhưng nó lại xuyên thủng qua như không khí.
" Con không biết mình đã chết rồi à Bạch Âm của mẹ? "
" Mẹ, mẹ nói gì con không hiểu. "
" Vì muốn báo thù cho mẹ mà con nguyện hy sinh cả tính mạng. Con nguyện đánh đổi cuộc sống để đòi công bằng. Con từ bỏ mọi thứ quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-tinh/2276029/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.