- Đừng mà, tôi cầu xin cô Bạch Âm. Làm ơn tha cho tôi đi, tôi thật sự không muốn chết. Chuyện năm xưa là do Lương Mỹ Lệ chủ mưu tất cả. Tôi và Bạch Lan Tuyết không liên quan.
Trương Thục Hiền gương mặt gần như không còn một chút máu. Bà ta cúi đầu lạy cô hết lần này đến lần khác.
- Khốn khiếp, lúc mẹ tôi sắp chết tại sao bà không cứu hả. Tại sao bà lại vô tâm mặc kệ mạng sống bà ấy. Tôi cũng đã khóc lóc van xin bà đến khô khan cả họng nhưng bà vẫn không giúp.
" Cứu mẹ con đi dì, làm ơn cứu mẹ con đi. "
" Mẹ mày chết rồi, có gọi xe cứu thương cũng vô ích. "
" Con lạy dì, mẹ con còn thở..."
" Tao tao không biết chuyện gì hết, tao không liên quan đến chuyện này. "
" Dì đừng bỏ đi mà, mau gọi người đến cứu mẹ con. Con van xin dì, con van xin dì. "
" Buông tao ra con khốn, bà ta chết rồi. "
Trong mắt Bạch Âm hiện lên một vệt tàn nhẫn.
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi đã quá hồ đồ, tôi không nên làm theo lời Lương Mỹ Lệ. Ban đầu tôi không hề đồng ý hợp tác với bà ta để loại bỏ Ninh Khiết Lam đâu.
- Các người vì tiền, vì tài sản Bạch gia đúng không. Sợ Bạch Dạ đem hết mọi thứ cho mẹ tôi đứng tên. Nực cười, cả bà và người đàn bà độc ác họ Lương kia chết cũng không xoá sạch tội.
- Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-tinh/2276020/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.