Gọi anh là gió hay nên gọi anh là mây. Anh nhẹ nhàng như cơn gió mùa hạ, anh cũng êm đềm lặng trôi như đám mây mùa thu. Anh lướt qua cuộc đời em nhanh lắm, nhưng mỗi lần như vậy đều để lại bao nỗi nhớ mong, bồi hồi.
Em biết đến anh phải gọi là quá trễ, cuối năm cấp 3 của anh. Chỉ còn vài tháng nữa anh đã ra trường, nếu gọi là yêu thì hơi quá nhỉ, tình cảm sao nhanh vậy được. Em chỉ là cảm nắng anh thôi.
Thú thật, em có quen một người, nhưng chỉ được 2 tháng em đã đặt dấu chấm. Em không luyến tiếc bất kì điều gì, em chỉ cảm nhận những ngày tháng cuối năm 11 của em sao thật ngạt thở. Em tất bật trong đống tài liệu, trong những đề ôn một tiết, rồi đến học kì. Em cũng nghe bao lời bàn tán về cuộc tình dở dang, đó là quãng thời gian em bất lực về mọi thứ. Lần đầu em sợ sệt khi đến trường, lần đầu em cúi đầu khi thấy người quen. Em thấy mình vô dụng lắm, em nghĩ em thật xấu xa và đầy ích kỉ. Em tôn trọng lí trí và con tim mình thế có gì sai. Em sợ nhìn những ánh mắt ấy, mỗi ngày đến với em như một vòng tuần hoàn vậy. Em bị xa lánh, khinh ghét. Em nghĩ em sẽ chẳng còn gì ngoài gia đình và mấy đứa bạn thân, ngoài những thứ ấy ra, mọi thứ trong mắt em như màu xám. Thế nhưng, nụ cười anh làm em bừng tỉnh, như công chúa được chàng hoàng tử đánh thức bằng nụ hôn chân tình vậy. Nhưng anh à, em không dám nhận em làm công chúa đâu, em chỉ là vai phụ mờ nhạt trong cuộc đời đầy huy hoàng của anh thôi.
Lần đầu em gặp anh là lúc em đang từ trong thư viện bước ra, anh đá cầu ngay lớp em, chả ai đá thua mà cười như anh cả. Anh hớn hở chơi cùng bạn bè, đùa giỡn với các anh cùng lớp. Anh như con nít vậy! Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ban đầu đầy mơ hồ thôi. Em không có ý định thích ai trong những năm tháng cấp 3 nữa, vì em biết cuộc tình tuổi học trò sẽ không đi về đâu.
Lớp anh bên cạnh lớp em, thật hên là cứ mỗi lần anh đi wc, căntin hay phòng máy đều phải ngang qua lớp em. Những ngày đầu tiên, em thấy anh nhưng chả quan tâm là bao, bạn em nó nói anh thi thanh lịch đấy, em bảo " Nó có nuôi tao đâu, nói tao làm gì." Phũ thế mà cũng cảm nắng anh được hay ghê!
Thế rồi, chuyện gì đến thì đến, anh và bạn em đều lọt vào top 10 đôi thanh lịch. Lướt face em thấy ảnh nó, bấm vào xem, lại kéo, kéo, ngoài nó ra thì chả có ai đẹp cả. Thế mà anh lại khiến em chú ý tập 2. Nói sao cho hay nhỉ, anh đứng để tay vào túi quần, anh chỉ có 1 điểm duy nhất đó chính là đen nhất trong đám ấy thôi. Ai cũng chụp vài bức, còn anh thì chỉ một. Cơ mà, sao cái nụ cười này khác lần trước thế, cả ánh mắt nữa, đúng là " đồ lừa đảo". Vừa nói em vừa đặt cốc nước vào bàn, lỡ tay thôi, mà cả quán cafe ai cũng nhìn. Em bắt đầu không có thiện cảm về anh rồi đấy. Vào nick face anh, ôi chao 12 rồi sao share đủ thứ thế. Thấy anh có một người bạn thân là nữ. Chị ấy dễ thương ghê, cơ mà sao anh dụ con gái người ta hay vậy? Chị cười có duyên cực, tính ra thì cả nick anh thì chỉ có chị mới chụp riêng với anh. Chị bé lại học cùng lớp, thấy hai người cũng hay nói chuyện, nên em cứ ngỡ hai người quen nhau. Ban đầu em còn ước mình có mối tình đẹp như thế nữa chứ, thật là mơ mộng, đúng là con gái.
Không biết nên gọi là gì, vô tình ư, em vô tình nhìn thấy chị bé đứng ở hành lang. Khi cái nắng nhẹ của mùa xuân khẽ chiếu qua từng nhánh lá, rồi đâu đó nhẹ nhàng làm tỏa sáng khuôn mặt chị. Mắt chị long lanh khi nhìn anh, anh đang chơi đá cầu cùng một đám con trai. Mắt chị dõi theo từng cử chỉ, hành động nhỏ của anh, 2 người đẹp đôi thật. Chị nhỏ con, xinh xắn. Anh thì đàn hay, dáng chuẩn. Người ta nói "Nhất dáng, nhì da", hai người mỗi người một nửa. Em kết thúc việc tìm hiểu hai người từ đó, em cũng lặng lẽ vào nick anh để chế độ hạn chế. Không phải em kiêu đâu, mà do ai em cũng làm vậy cả.
Hôm sau nhỏ bạn em nó nói, " Xấu như người yêu cũ của mi còn có bồ, sao anh lớp bên lại không có nhỉ?"
- Anh lớp bên nào vậy?
- Thì anh hôm trước tui nói với bà á.
- Chị bé hay đi bên cạnh là bạn thân, chị ấy có bồ rồi, người yêu chị ấy học lớp bên.
- Thật á.
Không kịp nghe nhỏ bạn nói, em vội chạy tìm thằng lớp trưởng. Lần đầu tiên em đi xem văn nghệ, ns đúng hơn là thanh lịch. Cứ nghĩ chả đi để cỗ vũ ai hết thì đi làm gì, nên em không mua vé. Em cằn nhằn lớp trưởng sao bán vé nhanh vậy. Em thúc giục nó giữa đám đông, bạn bè nhìn vào rồi thích chí cười, em mặc kệ, miễn sao em có vé đi xem là được.
Em sắm sửa áo quần để đi, bạn em cứ nói em có diễn đâu, sao chú trọng ăn mặc vậy. Em cũng chả hiểu em đang làm gì nữa. Chỉ là một đêm chung kết của trường, chỉ là một cuộc thi thôi mà, nhưng sao em không kiềm được. Em chăm chút cho bản thân mình hơn, em cũng lo làm những bài tập nơi học thêm để thứ 7 hôm đó em có thể thảnh thơi đi xem anh diễn. Em thích nhìn anh đá cầu, mặc dù sau khi chia tay em chả dám ra khỏi lớp. Em bắt đầu suy nghĩ vu vơ, không biết anh thi trường gì, nhà anh ở đâu. Bao nhiêu câu hỏi cứ đặt trong tâm trí em mà chả 1 lời giải thích. Sao anh lại khiến em suy nghĩ nhiều đến thế.
Bên cạnh trường mình là một dãy nhà, nhà nào cũng treo tấm bảng" giữ xe ", anh gửi xe xa trường nhất. Chị bé bạn thân anh, gửi xe bên cạnh trường. Bạn bè mà, ai lại không thấy nhau rồi đợi nhau, huống hồ anh và chị lại là đôi bạn thân. Nhưng anh à, cái linh cảm khi ấy mách em rằng, nên quay lại nhìn anh. Anh trong sễ thương thật, làn da ngâm đen, khuôn mặt tươi tắn, mái tóc bóng mượt, em nhìn anh thấy mà mê. Nhưng mà anh "ngốc" lắm, sao anh lại dùng đôi mắt ấy để chờ đợi một người con gái vậy. Đôi mắt anh, nụ cười anh như muốn nói lên tất cả: " Này, tớ thích cậu. Cậu có người yêu rồi, thì tớ nguyện làm người đợi vậy". Đó là lần đầu em nhìn thấy người con trai có dáng vẻ như vậy. Anh thích chị, nhưng không dám nói. Anh thích chị, nhưng chỉ mãi đứng sau chờ. Đó cũng là lần đầu em hiểu cảm giác của người đứng sau, em đợi anh quay đầu nhìn về phía em, anh thì đợi chờ cô bạn thân. Cứ như thế, chả biết bao giờ anh là của em, lại ngốc rồi! Em thích anh từ khi nào, em trả lời không được. Nhưng anh à, tình cảm sao có thể nói ra. Em chưa nghe giọng anh bao giờ, em cũng chưa bao giờ đứng nhìn thẳng anh. Có lẽ, hai ta như hai đường thẳng song song vậy, chỉ bên cạnh nhau, lướt qua cuộc đời nhau.
Anh có biết một ngày em nhắc về anh bao nhiêu lần không? Nhiều hơn cả những lần mình thấy nhau. Em chỉ là cô bé lớp bên không một ai để ý, anh thì ngược lại. Mỗi lần anh đi ra khỏi lớp anh luôn nhìn vào lớp em, chỉ 1s thôi, em cũng mong là anh đang tìm kiếm em trong căn phòng 43 con người. Anh à, mỗi lần đánh trống hết tiết, em đều nhìn ra cửa để thấy anh, đó như một thói quen của em vậy. Em không ước mong gì nhiều, em chỉ cần anh biết đến em. Chả hoàn hảo như bao người, em lại không được xinh, lại chẳng học giỏi hay hát hay. Em chỉ may mắn được đỗ vào ngôi trường danh tiếng và cũng may mắn khi gặp được anh.
Anh có biết em thích anh ở điểm nào không? Em thích nụ cười anh, nụ cười tỏa nắng kèm theo đôi môi quyến rũ. Anh không trắng trẻo, em thích những người có màu da ngâm cơ, vì nhìn họ trưởng thành, bãn lĩnh rất ra dáng người con trai để nương tựa cả đời. Em thích ánh mắt anh nhìn chị bé, ánh mắt mang cả niềm tâm tư, sự nhớ mong. Dáng anh đàn nhìn cũng thích cực, anh vừa đàn, vừa du dương theo nhạc, anh đàn hay lắm, bất kể cô gái nào cũng sẽ say mê nếu thấy anh đàn. Nên anh đừng đàn nhiều nhé, không tốt đâu.
Em chưa crush một ai cả, em không suy nghĩ về đứa con trai nào cả, thế mà anh lại khiến em đứng ngồi không yên. Mỗi lần nhìn thấy anh, em lại nhéo tay nhỏ bạn thân, em không ngần ngại bộc lộ cảm xúc nhưng sợ người khác chọc ghẹo anh, nên thôi. Em phấn khích khi thấy anh, nhưng em chỉ bộc lộ khi anh đi với nhiều người. Em hay giặt khăn lau bảng khi thấy anh đi wc, em hay đi mua nước khi thấy anh vào căn tin, và em cũng rất bồi hồi khi nhìn thấy anh cười. Có nhiều lần, nhiều lắm, anh cười với bạn anh rồi vẫn nụ cười đó, anh cười với em. Khoảng khắc đó, không một từ nào diễn tả được, ngày nào không thấy anh, em bức rứt, khó chịu lắm. Chính vì lí do đó, mà em ngày càng "khó ăn khó ở".
Tình cảm em dành cho anh không biết khi nào nó sẽ hết, anh sắp ra trường rồi, hai ta lại không thấy nhau nữa. Thế mà, em vẫn chưa biết anh thi trường gì. Rồi một ngày em muốn em học giỏi Toán Lí Hóa, để em thi kinh tế. Anh biết vì sao em lại muốn như vậy không? Vì ngay hôm đó là ngày em biết, anh thi Kinh Tế Đà Nẵng, người em thương chọn trường đó. Em bồng bọt quá phải không, vì một người con trai khônh biết sau này có gặp nhau nữa không mà em đã chọn đi theo họ suốt đời. Em chưa bao giờ làm thế với ai cả, và em cũng chưa bao giờ nhớ về ai ngoài anh.
Anh sắp thi rồi, em muốn ib anh lắm, muốn chúc anh thi tốt, chúc anh đậu vào ngôi trường anh mong muốn. Nhưng, em sợ lắm. Thôi thì, tình cảm của em dành cho anh, em đã để lại trong những dòng chữ ý nghĩa này. Nếu có duyên, mong anh sẽ đọc được, nếu có cơ hội em sẽ nói " Em thích anh".
Chiều nay lại gặp anh, em mong lắm, em mong anh sẽ mỉm cười khi nhìn thấy em. Em mong mọi thứ em muốn sẽ thành hiện thực. Anh à, quá khó để quên một người và càng khó để thích một người khác, chính anh đã khiến trái tim em như vậy. Người ta chọn giữa con tim và lí trí. Em thì chọn anh, vì anh đã nằm trọn trong trái tim em, và lấn sâu trong tâm trí em mất rồi.
NẾU ĐƯỢC CHỌN LẠI, EM VẪN CHỌN ĐƯỢC NHÌN THẤY ANH. Gửi người con trai Công Minh_Minh Phong.