Tôi còn rất nhiều chuyện muốn làm.
Chỉ là những việc tưởng chừng đầy ý nghĩa với tôi, đến tận bây giờ - chỉ là lót đường cho người khác sống dễ chịu hơn thôi.
Chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Thế nên, tôi từ bỏ.
Tôi về thăm cha mẹ.
Họ thấy tôi không về cùng anh, bất mãn như cũ. Tôi cười xòa:
- Dạo này anh ấy bận rộn. Chờ vài ngày nữa, con lại về thăm cha mẹ, với anh ấy nhé.
- Thật không? Các con không giận nhau chứ? Mẹ cứ thấy gần đây hai đứa là lạ...
Môi tôi cứng đờ, nụ cười ấy vẫn đang treo trước mặt:
- Lạ lắm ạ?
- Ừ, mẹ nói rồi đó.
Chợt mẹ nhớ tới điều chi, vừa loay hoay trong bếp, vừa nói thêm:
- Có điều, con càng ngày càng giống dạo trước thật. Con ấy, lớn già đầu rồi...
Thật vậy.
Đúng là nhiều việc tôi chẳng thể làm được như Trạch-An-giả. Đúng như họ nói, tôi học đòi với tầm của cậu.
Nhưng tôi lại là tôi.
Tôi chần chừ, rồi chẳng dám nói thêm gì nữa.
Đêm trước ngày lễ tình yêu, tôi nhắn tin cho anh, nhắc anh "nhớ về nhé". Anh vẫn lạnh nhạt, phản hồi cho có. Tôi nghĩ một chút, song không nhịn nổi đành trực tiếp gọi điện cho anh.
Không ngờ, anh nhận cuộc gọi của tôi.
Tôi vội nhắc anh:
- Mai anh phải về đó.
- Mai rồi tính. – Giọng anh đáp một cách mơ hồ.
Bỗng tôi nhớ đến nụ hôn trong mùa hè năm đó, ướt át, ấm áp, ngây ngô thuở mới yêu lần đầu của một thiếu niên ngây thơ. Ấy là nụ hôn đầu của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-qua-cua-cau/898065/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.