Tôi dựa trên ảnh chụp anh, đi từng nét nghiêm túc. Tôi tự biết tôi chẳng có nền tảng hội họa gì cả, nhưng tôi cố vẽ giống hết mức, khắc họa dáng hình của anh trong lòng tôi.
Tôi nỗ lực lắm rồi.
Bộ sưu tập ảnh trong máy tôi đã có một tấm ảnh của anh từ lâu rồi, cũng là tấm tôi thích nhất – tấm ảnh chụp dáng anh chơi bóng rổ. Hôm ấy anh chơi bóng xong, ánh mặt trời chiếu xuống mặt anh, khiến cả người anh bừng sáng, tôi lén nhìn anh, tôi ngỡ, anh chính là vị thần trong lòng tôi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, tôi hoảng hốt đứng dậy, tìm cách che đậy bản vẽ tôi vừa phác thảo vài nét.
Nhưng mà tôi chẳng quen với căn phòng làm việc này lắm, tôi va chạm lung tung, tiếng động lớn vang lên.
- Ai đang ở trong?
Giọng anh vọng từ ngoài. Lòng tôi chửi thề, nhìn trái ngó phải cũng không thấy góc nào trốn được. Kế đó, anh mở cửa.
- Sao em lại ở...
Câu trách móc trong tưởng tượng không xuất hiện, thay vào đó là vẻ mặt mê man hiếm hoi trên gương mặt lãnh đạm của anh, chắc anh còn hơi do dự, mơ hồ hỏi:
- Trạch An?
Tôi lắp bắp "ừ" một tiếng, đỏ mặt trả lời:
- Em xin lỗi. Em tò mò nên vào, em cũng chưa đụng chạm gì...
Anh im lặng. Tôi cẩn trọng nhìn anh, thấy anh hoảng hốt, rồi thất vọng.
- Khắp nơi là đồ của em ấy. – Anh nói, ánh mắt dịu dàng quét những bức sơn dầu vương vãi khắp phòng làm việc, rồi chậm rãi lia đến mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-qua-cua-cau/898061/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.