Quý Khâm lại hỏi tôi xem liệu Trạch An lúc trước sẽ về chứ.
Mấy ngày nay tôi đã mệt mỏi lắm rồi, không muốn nói chuyện với ai sất. Anh lại còn hỏi tôi thế nữa.
Tôi bất đắc dĩ giải thích với anh:
- Biết gì không: thật ra tôi vốn là Trạch An, còn cậu Trạch An kia mới là người ngoài.
Nghe xong, biểu cảm anh cứng đờ, kế là không vui.
- Rồi em ấy có về được không? – Anh vẫn kiên cường hỏi thêm – Chẳng hạn như, xác em ấy cùng về với hồn cũng được. Tôi thích con người em ấy, chứ không phải thích vẻ ngoài của em ấy.
Tôi thích con người em ấy.
Tôi bị mê hoặc rồi, thật hâm mộ Trạch-An-giả.
Tôi chần chừ đáp:
- Chắc là sẽ về.
Bốn tiếng này dốc cạn mọi sức lực của tôi, tôi cảm thấy mình chẳng thể bình tĩnh trước mặt anh được nữa, vội vụt vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Mệt quá, sao chẳng ai thích tôi vậy chứ.
Tất cả bọn họ đều thích Trạch An kia: bạn thân tôi, cha mẹ tôi, người tôi thương. Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao mình được trở về, như thể tôi mang vai ác – không một ai mong tôi trở về cả.
Tôi nỗ lực trở về đến thế, âu cũng chỉ là do tôi ảo tưởng vị trí của mình.
Lần đầu tiên tôi gặp Quý Khâm là trong buổi tiệc tốt nghiệp của anh.
Tôi thầm thương anh từ lâu rồi, nhưng anh chỉ xem tôi như một người dưng xa lạ. Tôi không nản chí, ngoại trừ lén lút dõi theo anh thì tôi sợ anh cảm thấy chán ghét những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-qua-cua-cau/898056/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.