Chú bé “Gà Tây” 4
“Vớ vẩn!”. Cậu bé “Gà Tây” thốt lên khi Raphie ngừng lại thở.
Raphie không nói tiếng nào, thay vào đó, ông chọn cách chờ cho thứ gì đó có tính xây dựng hơn thốt ra từ tiệng của cậu bé “Gà Tây”.
“Hoàn toàn vớ vẩn”. Cậu lặp lại lần nữa.
“Thôi được, thế là đủ rồi”. Raphie nói, đứng lên và gom hai cái cốc lại. Cốc cà phê, và cả những mẩu giấy gói cái thanh chocolate ông đã nhóp nhép trong suốt thời gian kể câu chuyện cho cậu bé nghe.
“Tôi sẽ để cậu ở đây một mình, trong sự bình yên để chờ mẹ cậu đến bảo lãnh”.
“Không, chờ đã!”. Cậu bé buột miệng thốt lên.
Raphie vẫn tiếp tục đi thẳng ra cửa.
“Ông không thể kết thúc câu chuyện ở đó được”. Cậu nói đầy ngờ vực.
“Ông không thể bỏ tôi ở đây thế này. À, vâng, hóa ra cách ông thể hiện khi ông không được người nghe tán thưởng kia đấy…”.
Raphie nhún vai, “Cách thể hiện khi không được tán thưởng của tôi là ném những con gà tây qua cửa sổ”. Ông rời khỏi phòng thẩm vấn.
Jessica vẫn còn ở trong cái bếp nhỏ xíu của trạm cảnh sát, đang uống một tách cà phê khác.
Mắt cô đỏ ngầu, bên ngoài là một vòng thâm quầng.
“Cà phê à?”, ông giả vờ không để ý đến những điều vừa quan sát được.
“Chú ở phòng thẩm vấn đến cả thế kỷ rồi đấy”. Cô không rời cốc khỏi miệng khi nói, mắt vẫn nhìn đăm đắm vào cái bảng thông báo trước mặt mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-qua-bi-an/2175504/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.