Tung hứng 
Năm giờ chiều. Đáng lẽ đây là thời điểm Lou phải rời tòa nhà công ty để về nhà chuẩn bị dự buổi diễn ở trường của Lucy. Nhưng anh vẫn đi tới đi lui trong văn phòng. Từ cửa tới bàn, rồi từ bàn đến cửa. Lặp đi lặp lại như vậy. 
Cánh cửa đang mở rộng, như sẵn sàng cho Lou đi qua hành lang vào văn phòng của ông Patterson, nơi anh có thể tuyên bố rằng anh không thể đi cà phê với Bruce Archer. Giống như ông Patterson, anh cũng có bổn phận với gia đình. Tối nay, Laurence, con gái anh sẽ đóng vai chiếc lá. Nhưng vì một vài lý do mơ hồ nào đó, chân anh bỗng yếu đi. Mỗi lần đến cửa là anh dừng lại một chút, rồi quay lại bàn, và cứ như vậy. 
Alison từ chỗ ngồi bên ngoài nhìn anh một cách tò mò, cô vừa đánh máy vừa lén ngước nhìn mỗi khi anh đến cửa phòng làm việc của mình. Cuối cùng, âm thanh của những ngón tay trên bàn phím tắt hẳn. 
“Lou, tôi có thể giúp gì được cho anh không?” 
Anh nhìn cô như thể lần đầu tiên anh nhận ra mình đang ở văn phòng và Alison cũng đang ở đó. Anh vươn thẳng người, chỉnh lại cà vạt, và tằng hắng giọng. 
“À, không! Cảm ơn, Alison”, anh nói, trang trọng hơn ý anh muốn, như cố thuyết phục cô về sự tỉnh táo của mình, dù thực tế là anh đang “say”. 
Anh vừa quay lại, định bước theo hướng tới bàn của mình một lần nữa, thì đột nhiên anh dừng lại và thò đầu ra cửa. “Thật ra, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-qua-bi-an/2175488/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.