(1)
Sự tình đã giải quyết, thế nhưng ta vẫn còn có chút sinh khí.
” Khi đó rõ ràng ngươi cái gì cũng đáp ứng, kết quả sau khi hồi tông môn vẫn giống như trước đây.” Ta lên án quá khứ phiền não: “Còn đuổi ta đi, rõ ràng là đạo lữ cũng không ở cùng ta!”
Tứ sư đệ thoạt nhìn có chút mê man, sau một lát mới nói: “Ngươi là nói lần đầu chúng ta xuống núi?”
Ta hài lòng, Tứ sư đệ quả nhiên biết đến.
“Đúng a, lần đó không phải chúng ta đi một cái bí cảnh sao!”
Tứ sư đệ gật gật đầu.
“Lúc đó ngươi trúng thuật, nhất định phải cùng ta kết thành đạo lữ.” Ta vui vẻ nói về cố sự khi đó, bây giờ nghĩ lại thực sự là tuổi thanh xuân a: “Tuy rằng ngươi vẫn luôn bắt nạt ta, thế nhưng ta cảm thấy được ngươi vẫn rất tốt, nấu ăn cũng ngon, thời điểm sư phụ muốn thu ngươi làm đồ đệ ngươi cũng biết mang theo ta, sau khi tiến vào tông môn nguyện ý gọi ta là sư huynh… Ta biết thiên tư của ta không tốt, thế nhưng ngươi cũng không chê. Ai, ta đưa đồ vật cho ngươi, ngươi thích không? Lần trước ta xuống núi đi tống tiền, tìm không ít thứ tốt đây, ngươi dùng có tiện tay hay không?”
Ta vui rạo rực nói hồi lâu, Tứ sư đệ lại đột nhiên nói: “Tam sư huynh.”
“Hả?”
“Cái thuật kia sẽ làm cho người quên một chút việc.”
(2)
Ta có chút kỳ quái, hỏi: “Ngươi không phải chưa quên sao? Sau đó trở về tông môn, ta còn nói cùng sư phụ, Tiểu sư thúc, Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-phai-cua-chung-ta-som-muon-do/1456588/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.