(1)
Tứ sư đệ không đuổi kịp Tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc mặc dù thích “Sắc”, nhưng tu hành cũng khá.
Tỷ như, tuy rằng một điểm khí tức đều ngửi không thấy, ta vẫn nghe thấy truyền âm.
“Yên tâm, trước khi hồi Các, sư thúc bảo đảm làm cho Tứ sư điệt ngoan ngoãn đầu hoài tống bão đối với ngươi.”
(Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.)
Ta cảm thấy được dùng từ đầu hoài tống bão là không đúng, bất quá Tiểu sư thúc chính là người như vậy.
Ta rõ ràng.
Tứ sư đệ cao lãnh như trước.
Ta cũng hơi thương tâm một chút, dù sao đồ vật sư phụ cho không còn, tiểu phúc địa không còn, Hoa Hoa cũng mất, ta còn bị người chém một đao.
Không, không phải thương tâm một chút, mà là đại thương tâm.
Vết sẹo sau lưng thật dài a, cây đao chém ta có bộ dáng rất cao cấp, ta đối với luyện khí không thông thạo, sau đó khi nhắc tới chuyện đó cổ đại “hùng” còn liên tục tiếc hận không lấy được.
Tứ sư đệ cao lãnh như trước.
Tiểu sư thúc không thấy tăm hơi.
(2)
Ý thức được Tiểu sư thúc “Mất tích” là sau một ngày.
Cuối cùng Tứ sư đệ lần theo Tiểu sư thúc bị Đại sư huynh trách cứ.
Đại sư huynh một bên trách cứ Tứ sư đệ còn một bên sờ lông bờm Chân long tổ tông.
Lông bờm Chân long tổ tông thật là đẹp, là màu vàng, vảy cũng màu vàng.
Cho nên, thời điểm Chân long tổ tông biến thành người da dẻ giống người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-phai-cua-chung-ta-som-muon-do/1456582/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.