(1)
Phun máu cũng không kém bao nhiêu so với phun con cóc.
Thuốc Đại sư huynh cho ta ăn thật là đắng, đắng đến mức ta kém chút nữa cả ruột đều phun ra.
Tiểu phúc địa thật tốt a, kẻ xấu một người cũng không cho tiến vào.
Làn da của ta cũng không đổi màu nữa, ngược lại có chút tiếc nuối.
Tứ sư đệ vẫn luôn ngồi ở trên một tảng đá lớn, biểu tình lạnh lùng.
Ta ngồi xổm lại gần đùa hắn: “Sư đệ,tiểu phúc địa của ta lợi hại không?”
Tứ sư đệ không để ý tới ta.
Ta đẩy tảng đá lớn đem chân Tứ sư đệ chổng lên trời.
Một bên cười một bên phun máu, nguyên lai máu còn có thể phun ra từ lỗ mũi.
(2)
Đại sư huynh cảm thấy được không thể để sự tình tiếp tục như thế.
Mọi người ở bên ngoài xui xẻo như vậy, tốt nhất vẫn là đem Tiểu sư thúc tìm trở về.
Cho nên hắn bấm đốt ngón tay một phen, chỉ một phương hướng.
Sau đó ta phát hiện không thu tiểu phúc địa lại được.
Tất cả mọi người nhìn ta.
Ta gấp đến nỗi mặt cũng biến thành màu tím.
Hơi dùng sức, cây cỏ màu sắc rực rỡ từ trong miệng nôn đi ra, không chờ ta phản ứng lại, Tứ sư đệ nhanh chóng đem cỏ nhét trở lại trong miệng của ta.
Đầu ngón tay cứng quá a, thiếu chút nữa ta cắn một cái!
(3)
Đại sư huynh dạy ta làm cho tiểu phúc địa trực tiếp đến chỗ mà hắn đã bấm đốt ngón tay tính ra.
Ta thử một chút.
Tiểu phúc địa có động tĩnh, chúng ta đều bị ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-phai-cua-chung-ta-som-muon-do/1456580/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.