Chương trước
Chương sau
Bộp...tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, chân tay buông thõng, hơi thở chậm rãi, thấy cuộc đời mình thật là chán. 

Khuya lắm rồi, sao Minh vẫn chưa về, chẳng lẽ chụp hình mà phải làm muộn thế sao? Và cả mấy cái hình ảnh sáng ngày nữa, tại sao cứ luẩn quẩn trong đầu tôi làm gì? Thật phiền phức. 

Lăn lóc, lăn lóc...tôi không ngủ được. Người nằm một cái là ngủ được như tôi mà khó ngủ, nhất định tôi phải đi khám bác sĩ thôi. 

- Sao anh về muộn thế? 

Tôi vừa mở cửa phòng để xuống bếp lấy li nước thì gặp phải Minh đang lững thững từ dưới cầu thang bước lên. Dáng vẻ hắn mệt mỏi. 

- Về muộn hay không là quyền của tôi.- Minh nhìn tôi, tay đút túi quần, cười khẩy. 

Nụ cười của hắn giống như là đánh vào tim tôi một cú đau vậy. Quan tâm cậu ta sao? Tôi không có tư cách. 

- Ừ nhỉ? 

Tôi cười nhẹ đáp lại, nhanh chóng vượt qua mặt hắn bước xuống cầu thang, từng bước nhanh nhưng thật nặng nề. Tôi đâu có quyền cấm cậu ta. 

Tại sao lại thành như thế này, tại sao anh ta và tôi lại trở nên như thế này. Tôi không muốn. 

Làm ơn để mối quan hệ của chúng tôi trở laị như trước kia đi. 

- Chà, cô và anh Long hợp đôi lắm đấy.- Minh nói, cười nhạt. 

Tôi cứng đờ người, bàn tay run run, tôi siết tay lại để tim mình bớt đi sự đau đớn. Bặm môi, tại sao hắn lại nói như thế. Có ý gì đây. 

- À, cảm ơn. Anh với cô người mẫu kia cũng vậy. Hồi sáng tôi nhìn thấy hai người chụp hình rồi, rất ăn ý. 

Tôi quay lại, cố nén lại cảm xúc, tôi nở nụ cười nhẹ. Ừ, chẳng sao hết. Tôi được so sánh với anh Long thật là một điều rất may mắn còn gì. 

Đêm đó, tôi không ngủ. Nằm dài trên chiếc ghế đặt giữa ban công, nhìn lên bầu trời. Mùa hè, đêm đẹp lắm. Những viên kim cương nhỏ xíu lơ lửng trên bầu trời đêm thật lung linh. Hình như, trong mười tám năm sống trên đời, tôi chưa bao giờ ngắm sao trên trời như thế này. 

Giá như có một ngôi sao băng bay qua tôi và ban tặng tôi một điều ước nhỉ? Và tôi sẽ ước điều gì, cho ai đây? Thật buồn cười. 

Đến cả ước mơ của mình tôi còn không biết. Cũng như tương lai phiá trước của tôi vậy, rất mờ nhạt. 

Tôi sẽ làm gì? Tiếp tục cái cảnh sống chiến tranh lạnh với Minh, rồi đến một lúc nào đó, ngắn thôi, quan hệ của chúng tôi sẽ kết thúc bằng một tờ giấy, sau đó...tôi sẽ tìm một nửa đích thực của tôi và sống hạnh phúc trọn đời. 

Yêu một cô gái du côn, có thai trước mười tám tuổi với một người con trai lạ, rồi li hôn chỉ sau vài tháng cưới nhau, ai sẽ yêu nổi chứ. 

Tôi bất giác cười lạnh, danh tiếng của tôi, thật sự mất sạch từ lâu rồi. Nó ra đi cùng với lòng tự trọng, à không tự cao tự đại mới phải, giống như bị cuốn trong một cơn lốc mãi không tìm thấy lối ra vậy. 

Giá như tôi không gặp Minh nhỉ, thì có lẽ bây giờ tôi đã khác rồi, vẫn còn là một con bé vô tư. Tôi sẽ không bị dính vào những rắc rối lằng nhằng, và đặc biệt là không phải đối mặt với những trường hợp thế này. 

- Nếu có một điều ước, tôi mong rằng...Minh sẽ không ghét tôi. 

Tôi mỉm cười, nói thầm. 

.................... 

Ở căn phòng ngay cạnh, một người đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, ngước nhìn lên những ánh sao lấp lánh bên ngoài, đôi mắt tinh anh đẹp mê hồn loé lên tia khó hiểu. 

- Lâm Vũ Quỳnh, tôi và cô sẽ phải làm gì đây? 

Tôi lết chiếc thân tàn tạ, mệt mỏi của mình vào nhà. Giống như con người không có xương sống ấy, mềm nhũn, rời rạc. 

Một ngày dài trôi qua, thật sự rất mệt mỏi. Buổi sáng thì lên lớp với một đống kiến thức khó nuốt, rồi một đống thời gian ngồi tra tấn bởi mấy cái lời dai dẳng của ông thầy giám thị Bà tám về những cái tội sửa mãi không chừa. Buổi trưa kịp nuốt vài cái mẩu bánh mì khô, tới công viên tìm lại chiếc nhẫn đã mất, chiều chạy hộc lên chung cư của anh Long tiếp tục nhai mớ kiến thức để còn thi đại học, chiều tối tới trả nợ sư phụ mấy đòn taekwondo đánh đi đánh lại vẫn bị thua tan xác, cả người xưng tấy bầm dập. 

Cuộc đời tôi chỉ nhàm chán thế thôi sao. 

Tôi mở cửa bước vào nhà, cứ nhắm đến phòng ăn mà xông thẳng. Dự kiến chắc chắn mấy món chị giúp việc làm tôi sẽ xử lí hết sạch không chừa một mẩu vụn. 

Tôi đói. 

Ai ngờ vừa bước đến cửa phòng ăn tôi đã khựng lại vì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Cơn đói con cào trong tích tắc biến mất hút. 

- Miếng này ngon lắm, anh gắp cho em, nói a đi nào. 

- A... 

Tim tôi đánh một nhịp đau nhói, thắt lại. 

Cái gì đang xảy ra thế này. Sến sẩm quá mức. 

Minh và Sharie, hai người đang ăn cơm cùng nhau, rất thân mật. Vốn dĩ chuyện mời đồng nghiệp đến nhà ăn cơm là một chuyện rất bình thường, nhưng cái hành động Minh cầm dĩa lâý thức ăn rồi đút cho Sharie liệu có thân thiết vượt qúa mức rồi không. Chưa kể đó là cái điệu bộ nhìn nhau tình tứ của hai người nữa chứ. 

Nhìn thấy tôi, hai người vẫn không dừng cái bộ mặt thân thiết đó lại. Tức giận, tôi đang tức giận. Dám công khai ở ngay trong nhà này, không lịch sự tí nào. 

- Ô, hello, chào chị, rất vui được gặp chị. 

Đó là giọng chào lơ lớ nửa tây nửa ta của cô nàng xinh như búp bê, dáng chuẩn bỏng mắt Sharie, và là cái cô nàng chảnh không để đâu cho hết khiến bố mẹ phiền lòng. 

- Chào, bạn tới chơi hả? Rất vui được làm quen.- Tôi nở nụ cười xã giao đáp lại. Rồi bước tới, ngồi xuống bàn ăn. 

- Chị đừng buồn nhé.- Sharie nói. 

- Tôi buồn gì vậy.- Tôi ngớ ngác, không hiểu gì. 

Tôi có buồn cũng liên quan gì đến cô chứ. 

- Tại chị phải gò bó sống trong căn nhà này chứ sao. Anh Minh nói anh chị bị ép cưới nhau mà. Thật là đáng thương. 

Đó là cái giọng mang tính cực kì có duyên cùng với hành động cư xử không có vẻ gì là đồng cảm mà giống thương hại hơn của Sharie. 

Chết tiệt, hắn ta dám ngang nhiên kể cho người ngoài nghe cái vụ bí mật này. Ừ đấy, chúng tôi bị ép cưới nhau, liên quan gì đến cô ta chứ. Nhưng, tại sao tên chết tiệt kia dám công khai chuyện đó ra chứ? Tôi đã phải khổ sở rất nhiều vì mấy cái vụ bí mật đó rồi mà.

Đúng vậy, chuyện giữa chúng tôi chỉ là giả dối, sao tôi quên mất vậy chứ. 

Tôi cố giấu cái cảm xúc rối rắm của mình bằng nụ cười thật tươi thật rạng rỡ. Cầm lên đôi đuã và ăn một cách ngon lành. 

Thức ăn hôm nay chị giúp việc nấu làm sao ấy, đắng ngắt. 

Và...tim tôi cũng đắng ngắt hệt như vậy. 

Đáng ra trong trường hợp này, Minh sẽ phải phản ứng một cách bối rối khi tôi- người mang danh vợ hắn phát hiệt cái cảnh thân mật của hai người chứ. Nhưng bù lại, hắn chẳng nói gì, vẫn dửng dưng ngồi nói chuyện với Sharie và dạy cho cô ta tiếng việt, thật sự rất chướng mắt. Nó làm lồng ngực tôi quặn đau. 

Mà, tôi là gì, tôi là cái quái gì với hắn ta mà hắn ta phải có thái độ bối rối rồi giải thích lằng nhằng cả. Chúng tôi đâu có yêu nhau, tôi nói cái câu này hằng trăm nghìn lần rồi mà. 

Cố nhai hết phần cơm đi, chắc tại hôm nay tôi đói nên mới cảm thấy vậy thôi. 

- Cái này, cơm, anh ăn nhìu chút nha.- Giọng nói lơ lớ của qúy cô việt kiều xen thêm chút nhõng nhẽo. 

- Ok, baby. Em nữa.- Minh nháy mắt. 

Một sự thật không thể phủ nhận, cái gì mà làm quen chứ, hai người họ đang xem tôi là người thừa. 

Minh, anh là đồ nhẫn tâm. 

- À, xin lỗi, bụng tôi đột nhiên đau quá, tôi lên phòng trước. 

Tôi đứng dậy, giả vờ ôm bụng, làm mặt đau đớm, tôi bỏ lên phòng. Cách nhanh gọn lẹ và phổ biến nhất để tránh tình trạng mâm cơm bị sụp đổ do sự tức giận của tôi. 

Được rồi đó, giờ muốn tình tứ hay làm gì thì hai người cứ là đi. Tôi nằm dài trên chiếc thảm trải sàn trong phòng, tủi thân vô cùng, ánh mắt tôi vô hồn, đầu óc trống rỗng. 

Đêm nay lại là một đêm trắng nữa rồi. 

Tại sao, có đôi lúc chính tôi còn không hiểu tôi đang nghĩ cái ì nữa. Như trong trường hợp này, Minh và cô gái kia tình cảm với nhau là điều bình thường thôi mà. Sao tôi luôn có cảm giác đau đớn ở lồng ngực chứ. 

Trái tim tôi đang muốn gì đây. 

- Chị Quỳnh à, ngày mai Sharie và anh Minh tổ chức một buổi tiệc để liên hoan lần hợp tác thành công này. Chị nhớ đi nhé. 

Cô nàng Việt kiều nở nụ cười rất dễ thương, và đưa cho tôi một tấm thiệp rất đẹp và nó giống như thiệp cưới ấy. 

Tổ chứ tiệc, chỉ có Minh và Sharie sao? Chỉ là một lần hợp tác thôi mà, có cần khoa trương thế không. Nhưng Minh là chồng tôi, sao có thể đường hoàng tổ chức tiệc với người con gái khác thế này chứ. 

- À, cảm ơn, tôi sẽ đi.- Nhưng tôi không chắc là tôi có giữ lời hứa được hay không đâu đấy. 

Tôi cười nhìn Sharie, mặc dù cô ấy có hơi sang chảnh hay đại loại là đồ xấu xa. Nhưng ít nhất cô ấy sở hữu một tài năng và một ngoại hình rạng rỡ. Cô ấy khoác tay và ôm Minh một cách thật tự nhiên. 

Và nó khiến tôi phát điên, họ thật sự rất đẹp đôi. 

Có lần tôi từng trêu thầy giám thị của mình, người đẹp mà yêu người xấu thật nực cười, giống như đôi đũa lệch, mà đôi đũa lệch thì đâu có thể gắp được thức ăn, tình yêu lại càng không thể. 

Minh sau khi tiễn Sharie ra về, hắn bước vào nha, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ u uất, lướt qua tôi không chút biểu cảm. 

- Anh, hình như rất thích thú khi nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này nhỉ.- Tôi quay người, hướng về phía hắn, ánh mắt u uất. Tôi nói, giọng đều đều. 

- Cô thông minh đấy, có vẻ như học được từ anh Long rất nhiều điều.- Giọng nói đầy sự giễu cợt, đôi môi hắn nhếch lên. 

Anh ta cũng ngốc chẳng kém gì tôi đâu. 

- Tại sao anh nói chuyện của chúng ta cho người khác, không phải đều có thoả thuận rồi hay sao. 

- Tôi thích thế đấy. 

Tôi thề, bây giờ điều tôi muốn làm là xông tới giết chết con người đang đứng trước mặt mình. 

Tức giận, thật sự tôi rất tức giận. Không giữ đúng như giao kèo còn dám vênh váo cái kiểu không sợ trời không sợ đất như thế, tôi thực sự muốn phạm tội mà. 

Không hề có một tí trách nhiệm nào cả. Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi chính là đụng tới tên này để rồi dính dáng đến không biết bao nhiêu là chuyện. 

- Thích...cái thích đó anh có biết là nó tàn nhẫn thế nào không? Cư xử cái kiểu trẻ con đó, cậu làm tôi phải suy nghĩ lại cái vị trí thứ nhất về người con trai hoàn hảo mà các cô gái tung hô cậu đấy. 

- Haha, cũng phải. Cô nên đánh giá lại đấy. 

- Cô, thật sự không cảm nhận được gì khi thân thiết với người con gái khác sao, về tôi ấy.- Tôi nhìn hắn.- Tại sao chẳng bao giờ anh quan tâm đến suy nghĩ của tôi. 

Anh ta, có nghĩ gì tới tâm trạng của tôi không? 

- Hừ, cô là cái gì mà tôi phải suy nghĩ về cô chứ? Cho tôi một lí do. 

- Nhưng tôi chẳng có lí do nào cả.- Tôi không thể hiểu được tôi đang nghĩ cái gì. 

- Thế thì chúng ta ngừng câu chuyện vô vị này ở đây thôi nhỉ.- Hắn cười nhếch mép, giọng nói chứa đầy vẻ khinh bỉ. 

Không chỉ có câụ chuyện này, mà cả câu chuyện giữa hai chúng ta, cũng nên ngừng lại thôi. Đi tiếp và kéo dài nó, thật vô vị. 

- Chúng ta...- Tôi nói với theo, giọng nhỏ dần. 

Tôi im lặng...chúng ta nên kí đơn li hôn để quay về với điểm xuất phát của mình đi, quên tất cả mọi chuyện, cậu ta và tôi sẽ có cuộc sống mới, tốt hơn thế này gấp nghìn lần. 

- Không có gì. Thôi bỏ đi. 

Nực cười thật đấy. Tôi lại nói dối trắng trợn nữa rồi. 

Bởi vì ở một nơi sâu thẳm trong trái tim mình, tôi cảm nhận được thứ gì đó ngăn cản ý nghĩ của tôi. Mờ nhạt thôi, nhưng rất mãnh liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.