Vậy là sau một ngày khăn gói quả mướp bỏ nhà ra đi vì độc lập tự do của cá nhân mình, phải chịu biết bao gian nan thử thách vất vả khó khăn, cuối cùng, tôi đã quyết tâm giành giật lại lí trí, lòng dũng cảm để trở về gặp lại căn hộ thân yêu của mình và không ngừng cầu mong cho bố me...đã đi rồi.
Là những nhân vật quan trọng cùng bộ óc mà bao nhiêu con người cần dùng đến, bố mẹ tôi thật sự rất bận, và chắc chắn, bố mẹ tôi hôm nay đã đi làm tại một thành phố khác rồi...thế là ta đây lại được tự do mà quậy phá, ha ha ha.
Nhưng...
Bước vào căn hộ, một cảnh tượng không mấy bình thường đang diễn ra xung quanh. Với cái chiều cao lí tưởng, dáng vẻ nuột nà cùng gương mặt khả ái, sang trọng, mẹ tôi mới trở thành được một người mẫu chuyên nghiệp, vậy tại sao, người mẫu nổi tiếng kia đang làm cái gì đây, bộ quần áo trang trí hoa màu đỏ cực quê mùa, cái khăn cuốn đầu trông giống mấy cái bà bác ở thập niên tám mươi, đang ngồi bệt xuống đất nhặt rổ rau muống. Còn ông bố đáng kính của tôi, cái gì đây, lúc nào cũng kè kè bên mình cây bút chì cùng tập giấy vẽ chi chit các mẫu quần áo giờ thì đang ngồi gác chân lên ghế, bấm bấm điện thoại thật chẳng khác gì một ông địa chủ vô công rồi nghề.
- Alo, xin chào, tôi là Lâm Thắng đây, tôi có vẽ được một vài bức tranh phong cảnh khá đẹp, nếu anh mua tôi bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-no-ngot-ngao/2098076/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.