Năm 1244 lịch Rhine, thành phố của lời thề, Opus.
Bologo ngồi bên vệ đường với điếu thuốc trong miệng, mặt vô cảm.
- Adele, tôi sắp báo thù được cho bà rồi.
Anh tự lẩm bẩm một mình, rồi tiện tay ném tàn thuốc đang cháy về phía trước. Nó rơi xuống rồi lại nảy lên, mang theo đốm lửa, biến mất trong con sông nhỏ ven đường.
Dòng sông chảy xiết, bắt đầu từ đầu bên này của tầm mắt, rồi vội vàng biến mất tại đầu bên kia của màn đêm.
Có rất nhiều con sông kiểu này tại Opus, thân chính của chúng là một con sông lớn uốn lượn dọc theo Opus, được gọi là Rhine.
Nó chảy qua nhiều quốc gia khác nhau, nghe nói đầu nguồn nằm tại nơi sâu nhất của Liên minh sông Rhine. Chỉ tiếc là cả đời này Bologo chưa từng đi đến nơi xa như vậy, và cũng không biết có cơ hội để kiểm chứng nó hay không.
Nhìn hàng loạt tòa nhà cao tầng như dãy núi ở phía xa một lúc lâu, Bologo cúi đầu xuống, liếc nhìn bàn tay vẫn còn đang phát sáng của mình, hoặc có thể nói là mạch máu.
Trong lòng bàn tay tái nhợt, ốm yếu, thỉnh thoảng lóe lên từng tia sáng màu xanh lam. Ánh sáng kia bắt nguồn từ mạch máu dưới da, trông chúng như những mạch điện, phát ra vệt sáng chói mắt.
Là một Con nợ, Bologo, trên thực tế có vài điểm giống với ác ma, chẳng hạn như linh hồn của anh bị khuyết mất một góc, lộ ra khoảng trống như vực thẳm.
Trống rỗng sẽ khiến con người ta cảm thấy đói khát, quằn quại, biến thành Ác ma.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-no-bat-tan/923147/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.