🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi. Kim Ân Nữ. Tôi là một món hàng.



"812! Kim Ân Nữ! Dậy! Dậy mau!"



Mặt trời còn chưa ló dạng tiếng kêu réo từ bên ngoài đã ầm ĩ.



"Dạ dì Sơ Trà con đây."



"Đây điết cái gì? Mày xuống dọn nhà, nấu cơm. Tao đi bán về rồi tao ăn! Mày cũng chỉ là hàng thôi mà làm như công chúa. Dậy lẹ đi!"



"Dạ."



Một ngày mới của tôi bắt đầu như thế. Đúng vậy tôi là một món hàng. Vâng "món hàng" theo nghĩa bóng, "bán" trong câu nói của dì Sơ Trà cũng chính là bán gái. Phạm Sơ Trà người được tôi gọi là dì cũng chính là người đưa tôi vào con đường này.



Sau khi cha mất, tôi lưu lạc đầu đường xó chợ. Sống không bằng chết. Gia tài cha cũng chẳng để lại cho tôi. Tôi chẳng biết ông để lại cho ai nhưng người đó không phải là tôi. Sau sáu năm cha mất tôi được đưa vào trại giáo dưỡng. Tôi ám ảnh cái nơi đấy. Tôi bị bắt nạt, đánh đập, bạo hành, bốc lột. Khi sống ở cái chốn ấy tôi đã ước tôi được chết đi.



Tôi đã bỏ trốn ngay sau đó. Và rồi tôi gặp Phạm Sơ Trà. Dì đã nuôi tôi trong suốt bốn năm qua. Mặc dù dì luôn nói những đời đay nghiến nhưng tôi vẫn coi dì là ân nhân của mình.



Tôi là đứa trẻ duy nhất ở Oanh Phường mà không bị bán đi trong suốt bốn năm. Những cô gái khác 312, 761 hay 942 bọn họ đều bị bán đi khi còn chưa ở đến một năm. Ngày nào dì Seojin cũng than thở,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-hang/2905779/chuong-1.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Món Hàng
Chương 1: Lưu Oanh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.