Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thường Chỉ xốc mạnh chăn lên, hầm hầm giận dữ bảo hắn cút đi, tiếc rằng cặp mắt đỏ bừng không có sức thuyết phục lắm."
Biên tập: Chuối

Mồ hôi làm tóc Thường Chỉ bết dính, quấn vào mái đầu ngắn của Húc Trạch. Trán hắn cũng vã những giọt mồ hôi to như hạt đậu, tiếng thở dốc dồn dập khiến người ta bừng lửa dục và cơ thể thì khô nóng nện vào màng nhĩ Thường Chỉ.
Cơ thể đột nhiên lơ lửng giữa không trung đã để lộ dương v*t trần trụi của cậu, nó dán chặt vào Húc Trạch hơn. Gò mông cậu được đôi tay cường tráng đỡ, áp vào dương v*t cương cứng giữa hai chân hắn, mỗi bước đi là một lần cọ xát, gây cho nơi dưới tinh hoàn bủn rủn, đóa hoa nấp trong quần lót nước nôi giàn giụa, ướt đến nỗi cả Húc Trạch cũng thấy lạ. Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, hắn nhấc mình dậy nhìn xuống dưới, quần ngoài tụt xuống tận đùi phơi bày da dẻ nõn nà, bên ngoài quần tam giác xanh đậm dựng đứng một cây hàng nhỏ xinh mang màu hồng nhạt, mà chỗ vải bên dưới dương v*t ấy nhưng sẫm màu hơn hẳn - thể hiện rằng có nước thấm ra, chỗ chính giữa còn có cái rãnh mập mờ đang nhấp nhô theo từng nhịp thở.
...Nhìn thấy rồi. Bí mật chôn giấu bấy lâu cuối cùng cũng bị vạch trần, nỗi lo sợ bứt rứt chậm rãi lan khắp đáy lòng Thường Chỉ, nhưng rồi cậu hít sâu, run rẩy duỗi tay áp lên quai hàm Húc Trạch, nâng mặt hắn dậy.
"Androgyne." Giọng cậu rung rung, giọt lệ chẳng thể kìm nén ứa khỏi hốc mắt đỏ bừng. Cậu dạng rộng hai chân, cầm tay Húc Trạch ấn lên nơi ướt át đáng xấu hổ nọ, bắp đùi căng cứng như dây cung sắp đứt: "Cậu đã học thuộc rồi đấy... Có nhớ không?"
Giây phút ấy, mọi thứ đã rõ ràng, Húc Trạch kinh hãi lập tức rụt tay lại, đứng phắt dậy trợn to hai mắt nhìn Thường Chỉ, rồi nhìn đáy chậu ươn ướt của cậu, quay người vọt vào nhà tắm.
Tiếng nước rào rào vang lên đầy ngông nghênh, Thường Chỉ ngơ người giây lát, sau đó sống mũi cay xè, nước mắt bất chợt vỡ đê làm tầm nhìn nhòe nhoẹt. Nét mặt kinh hãi của Húc Trạch cứ tua đi tua lại như cuộn băng cát-sét bị kẹt, cậu mím môi kéo chăn trùm kín hạ bộ trần trụi. Song, quai hàm cậu run rẩy, dù có kiên cường đến đâu cũng chẳng ngăn được nỗi tủi thân và đau khổ, Húc Trạch chê cậu bẩn thỉu, cậu chỉ biết quấn chăn kín người, trốn trong ấy cất tiếng khóc nức nở đầy kìm nén.
Húc Trạch rửa tay xong đi ra bỗng nghe thấy tiếng Thường Chỉ khóc, cậu cuộn mình trong chăn, tư thế co quắp như con tôm thể hiện sự thiếu cảm giác an toàn, tiếng nức nở nghẹn ngào nghe mới xót xa làm sao.
Thoáng chốc, hắn hoảng hồn tới độ chẳng kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng bò lên giường ôm lấy Thường Chỉ, vừa sốt ruột vừa luống cuống dỗ dành cậu: "Thường Chỉ, cậu đừng khóc... Đừng khóc mà, đã xảy ra chuyện gì, cậu nói cho tôi biết được không?"
Người nằm trong chăn đạp thẳng lên đầu gối hắn, Húc Trạch mất thăng bằng ngã uỵch lên người Thường Chỉ làm cậu phải kêu đau.
"Tôi xin lỗi!" Húc Trạch lập tức chống tay nhổm dậy, trái tim đau lắm nhưng không biết làm sao, đành gọi khẽ khàng: "Thường Chỉ, Thường Chỉ ơi, đừng khóc nữa được không..." Dừng lại giây lát, rồi ôm chặt đống chăn cất giọng buồn buồn: "Tiểu Chỉ, cậu đừng khóc nữa..."
Thường Chỉ xốc mạnh chăn lên, hầm hầm giận dữ bảo hắn cút đi, tiếc rằng cặp mắt đỏ bừng không có sức thuyết phục lắm.
Húc Trạch không cút, thừa dịp cậu đang bị mình nhốt trong chăn, cúi đầu định hôn cậu, ai ngờ Thường Chỉ giãy giụa dữ dội, Húc Trạch suýt không giữ được cậu.
"Cậu cút đi!! Cậu thấy tôi ghê tởm lắm mà! Hôn tôi làm cái gì nữa!"
Ghê tởm? Ghê tởm gì cơ?
Húc Trạch ngộ ra, chắc chắn cậu đã hiểu lầm gì đó rồi, vội vàng gào lên giải thích: "Tôi không hề!! Tôi không hề thấy cậu ghê tởm!"
"Thế sao chạm vào tôi, cậu lại phải đi rửa tay! Chắc chắn là cậu thấy tôi ghê tởm!" Thường Chỉ không chịu tin lời hắn nói.
Húc Trạch bỗng im bặt, hắn há hốc miệng, ánh mắt đảo sang bên, trước khi Thường Chỉ nổi giận vì cho rằng hắn đang chột dạ, ánh mắt hắn kiên định dừng trên người Thường Chỉ, gò má đỏ bừng lắp bắp nói: "Sờ, sờ chỗ đó mà không rửa tay, tôi sợ cậu bị bệnh.... Tôi không hề thấy ghê tởm tí nào, cậu không tin thì nhìn đi, tôi, tôi vẫn cương đây này..."
Thường Chỉ nghe mà thẫn thờ, hai người nhìn nhau một lúc lâu, không nhịn được phì cười.
"Đồ ngốc." Vừa là mắng mình, vừa là mắng Húc Trạch, cãi nhau vớ vẩn phá hết cả bầu không khí nồng nàn.
Giọt nước mắt chưa khô đọng nơi khóe mắt cậu, ráng hồng trên làn da trắng nõn trông mới quyến rũ làm sao. Đôi mắt cong cong làm giọt lệ dính vào lông mi, đáng yêu như một quả dâu tây vừa rửa nước, khắp người tỏa ra hương vị ngọt ngào, ngay cả tiếng mắng chửi cũng mềm nhũn, Húc Trạch nghe mà xương cốt tan chảy.
Hai người đang ngồi sát rạt nhau, thành ra hầu kết hắn chuyển động không thoát được ánh mắt Thường Chỉ. Trọng lượng trên người bỗng chốc nặng nề hơn, cơ thể xụi lơ sau trận khóc nức nở ngọ nguậy một cách bất an.
Tấm chăn hóa thành cái kén bức bối, Thường Chỉ giãy giụa chui ra ngoài, đồng thời vứt bỏ mọi ưu phiền tồn đọng. Húc Trạch nghĩ, cậu như yêu tinh thay da đổi thịt vậy, đôi mắt sũng nước nhìn mình lặng lẽ phát tín hiệu mời gọi.
Còn hắn chỉ biết nhào tới, kiếm tìm nụ hôn triền miên với đôi môi Thường Chỉ, tay đặt trên lưng cậu vuốt ve loạn xạ, vô tình chạm phải làn da mịn màng. Đầu óc hắn mụ mị, vén thẳng áo lên chui vào, bụng ngón cái với lớp chai mỏng vuốt từ xương bướm dọc theo rãnh xương sống đến tận eo, bóp nhéo da thịt mềm dẻo, rồi lần xuống dưới.
Dương vậy thô to và nóng nổi cương cứng quá lâu đã biến thành màu đỏ tím đáng sợ, quy đầu rỏ chất dịch tuyến tiền liệt lên bụng Thường Chỉ, mát lạnh làm cậu kêu rên và rụt eo.
Cậu bé vừa xìu chẳng mấy đã cương, chọc vào dương v*t to con bỏng rát bên trên. Chỉ chạm nhẹ thế thôi mà hai người đã sướng phát run, cái lỗ ở đáy chậu Thường Chỉ hưng phấn hơn cả, phun nước nhòe nhoẹt ướt đẫm đùi trong.
Cơn ngứa từ hạ bộ xông lên trên, cô bé từng nếm mùi cực khoái bắt đầu đói khát và kháng nghị. Thường Chỉ cầm lòng chẳng đặng nắm tay Húc Trạch dẫn xuống dưới, tiếng rên lúc cao lúc thấp bật thốt khỏi khuôn miệng, chen giữa tiếng nước lép nhép của nụ hôn nồng nàn, khiêu gợi hết sức.
Cậu mở nửa mắt, tay Húc Trạch dừng trên mông cậu, cánh tay nổi gân xanh, cố gắng kiềm chế.
"...Muốn tôi sờ thật chứ?" Húc Trạch ngậm cắn vành tai cậu, phả hơi thở nóng bừng, giọng nói khàn khàn như mài trên cát.
Chẳng dám nhìn cậu luôn.
Lỗ tai Thường Chỉ đỏ bừng, dắt tay hắn đi về phía trước, tim đập rộn ràng như lời hồi đáp.
Húc Trạch lặng im, tóc mai mướt mồ hôi áp vào sườn mặt Thường Chỉ, bàn tay vuốt ve bắp đùi nhẵn nhụi gợi lên dòng điện tê dại. Nghe thấy Thường Chỉ hét lên, hắn mới chậm rãi chạm vào vị trí riêng tư nọ, bàn tay dày rộng chùm lên lỗ dâm cách một lớp quần lót, lòng bàn tay ngập ngừng ấn xuống.
Ướt quá... Quần lót ướt sũng bị ấn cho rỉ vài ba giọt nước chảy quanh ngón tay Húc Trạch. Hắn cảm nhận bộ phận sinh dục chỉ thuộc về phái nữ theo cách hoàn toàn mới lạ. Nó xuất hiện ngay giữa hai chân Thường Chỉ, phục tùng và nhúc nhích trong lòng bàn tay hắn, chảy ra thứ nước nhờn dính.
Độ nóng nơi đáy chậu khiến Thường Chỉ phê pha mất hồn, cả âm hộ tê rần căng ứ, nước ấn ra vội vàng nối đuôi nhau thành dòng chảy giữa các kẽ tay, hai chân cậu run run như nhũn nhèo, túm quần áo Húc Trạch, trong đầu chỉ còn suy nghĩ muốn lên đỉnh.
"Nhanh lên, cọ đi..." Chẳng đợi cậu dứt lời, Húc Trạch đã bắt đầu hành động. Hắn không chần chừ nữa, cái lỗ mềm mại trong lòng bàn tay đã nuốt sạch lý trí của hắn, cánh tay và cổ tay nhanh chóng rung lắc, hắn ấn chặt hai mép âm hộ ướt át và chà xát qua lại, ngón trỏ và ngón giữa lọt vào khe rãnh nằm chính giữa mài miết, xoa cho lỗ nhỏ điên cuồng phọt nước ra quần lót, hột le cũng ngóc đầu dậy, cứng lên như hòn đá dưới sự chăm sóc của bàn tay, run bần bật giữa hai mép thịt đầy đáng thương.
" -------- A a a a!!" Thường Chỉ cất tiếng hét thất thanh, khoái cảm như sóng biển quẳng cậu lên tận trời mây. Trước sự thô bạo của Húc Trạch, cách thủ dâm nhẹ nhàng ngày thường chẳng đáng nhắc đến. Đầu óc cậu trống rỗng ôm choàng cổ Húc Trạch, bụng dưới tê dại phát khiếp, miệng chẳng ngăn được những tiếng nỉ non dâm đãng liên miên, chân thì liều lĩnh quấn quanh hông Húc Trạch, uốn éo ưỡn hông ấn âm hộ vào tay hắn.
Không còn gì phải nghi ngờ nữa, tiếng thét và sự chủ động của cậu như đổ thêm dầu vào lửa, Húc Trạch không thèm nể nang, thô bạo bóp âm hộ và xoa nắn vài chục phát. Tầm nhìn đột nhiên sáng lóa, phần gáy Thường Chỉ tê rần, nước nắt chảy ra nghênh đón cơn cực khoái nóng bỏng.
Đôi chân gác sau lưng nhũn ra, Húc Trạch thở hổn hển hôn lên tai Thường Chỉ, nhổm người dậy để không khí mát mẻ ùa vào giữa hai cơ thể nóng ran.
Sau cơn cực khoái, Thường Chỉ trông xốc xếch quá đỗi, khuôn mặt ửng hồng rịn mồ hôi, lọn tóc mượt mà dán trên trán, đôi mắt khép lại làm lông mi nhìn cong dài hơn, khóe mắt vẫn đang nhỏ lệ, vòng eo mảnh khảnh lộ ra một khoảng dưới lớp áo quần, dương v*t bên trên chẳng biết đã bắn tinh tự lúc nào, chất lỏng trắng đục rỏ lên cái rốn xinh xinh và chảy dọc xuống mạn sườn. Quần lót bên dưới càng bét nhè hơn, đũng quần ướt nhẹp dính lên âm hộ làm lộ rõ dáng vẻ của nó.
Cậu hư hỏng như một Thiên thần tình dục, chỉ nằm đó thôi đã khiến Húc Trạch hứng tình, dương v*t ngỏng cao đầu chạm lên tận rốn bắt đầu giần giật, cán trụ nổi đầy gân xanh nhanh chóng căng nở cùng với quy đầu phình to. Hắn không chịu nổi nữa, bèn duỗi tay nắm lấy, trên tay hẵng còn dính đầy nước dâm của Thường Chỉ, bôi lên khắp dương v*t và bắt đầu quỳ trên giường tuốt súng trước mặt Thường Chỉ.
...
Preview chương 15: ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.