*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Người ướt sũng không chỉ có Húc Trạch."
Biên tập: Chuối
"Hồn ơi hồn ở nơi nào! Tớ hỏi cậu có đến nhà tớ chơi không?" Tần Dương lắc lắc tay, gọi sự tập trung của Thường Chỉ quay về.
Bấy giờ Thường Chỉ mới thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, hờ hững đáp lời.
Cậu đã sang nhà Tần Dương vài lần, cũng dễ ăn nói với mẹ hơn. Dạo gần đây tâm trạng cậu khá tệ, xem như đi giải sầu vậy.
Sau khi nhận được câu trả lời, Tần Dương tiếp tục đi mời người khác. Thường Chỉ cúi đầu làm bài, ngòi bút trong tay bình tĩnh điền đầy chỗ trống với tốc độ nhanh như gió, hoàn toàn không bị ngày lễ Trung Thu ảnh hưởng.
Nhà trường quy định không tổ chức lớp tự học vào buổi tối, nhưng phải bớt một ngày nghỉ để quay về học bù. Tiếng oán than của các học sinh vang trời vang đất. Nhưng đến khi tan học vẫn rộn ràng vui vẻ, nhao nhao gọi bạn chuẩn bị đi chơi. Trong những tháng ngày học tập buồn tẻ, niềm vui nhỏ nhoi ấy thật là đáng quý.
Thường Chỉ thu dọn sách vở xong, cầm điện thoại trốn ra đằng sau rèm cửa sổ gọi điện cho La Nhan Ngọc. Tần Dương bảo chờ cậu trước cổng trường, cậu bèn giơ dấu "OK".
"Đến nhà Tiểu Dương hả? Được chứ, các con chơi vui vẻ nhé." La Nhan Ngọc có số điện thoại nhà Tần Dương, dạo trước Thường Chỉ từng sang chơi rồi, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-do-choi/1245031/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.