CHƯƠNG 31
Cho nên, ý thức được sai lầm vì cố tình gây sự, ta lập tức đi tới thư phòng tìm Phương Thụ Nhân, thực thành khẩn nói: “Thực xin lỗi a, mấy này nay tâm tình em không tốt, không khống chế được chính mình.”
Phương Thụ Nhân sửng sốt nửa ngày, cũng thực thành khẩn nói với ta: “Không sao, anh biết mấy ngày này tâm tình em không tốt.”
“Nếu không em dọn ra ngoài một thời gian, như vậy sẽ không có lỗi với anh.”
Phương Thụ Nhân ôm lấy thắt lưng ta, đem ta kéo tới ngồi trên đùi hắn: “Không cần. Vốn là vì anh nên tâm tình em mới không tốt, hướng anh phát giận cũng được.”
Ta nghĩ nghĩ, thở dài: “Như vậy em sẽ không khách khí.”
Phương Thụ Nhân mím chặt môi, dáng vẻ hắn vốn cứng rắn, môi rất mỏng, mím lại càng giống khối sắt. Cả buổi hắn mới phun ra một câu: “Thực xin lỗi.”
“A?”
Phương Thụ Nhân đem mặt chôn ở cổ ta, thanh âm phi thường rõ ràng, rõ ràng không cố ý mà dùng sức, một chữ một chữ, giống như không chỉ nói cho ta nghe mà còn nói cho chính mình nghe: “Thực xin lỗi, cho em một sự bắt đầu tồi tệ như vậy; thực xin lỗi, kiên quyết bắt em ở lại bên người anh như vậy; thực xin lối, luôn bỏ qua cảm thụ của em khiến em tức giận; thực xin lỗi, dùng người khác để thử em; thực xin lỗi, bắt em phải lựa chọn; thực xin lỗi, khiến em mất đi bằng hữu. Thực xin lỗi, vẫn do anh làm sai, xúc phạm tới em, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-do-choi-tra-thu/2697971/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.