CHƯƠNG 27
Sáng hôm sau đứng lên ý nghĩ thanh tỉnh, lại vui vẻ, ngay cả cái gì bệnh nặng với cả cảm giác chột dạ đều không có, đương nhiên ta cũng không tính là bệnh nặng cái gì, tiêu chảy thôi, ai một năm không bị một hai lần? Bệnh nhỏ không dừng, bệnh nặng không đáng, lời vàng ngọc. Huống chi hôm nay khó có được ngày đông ấm áp, tự nhiên khiến người ta tinh thần phấn chấn, ngay cả hôm qua là một ngày phúc tạp đầy âu lo, giờ phút này mặc dù ta vẫn quan tâm nhưng có vẻ chẳng còn đáng sợ. Thời tiết tốt khiến người ta lạc quan. Bởi vậy ta hiện tại cảm thấy suy nghĩ của ta hôm qua quá nghiêm trọng, tình cảm nhiều năm đâu dễ dàng tan vỡ như vậy, hơn nữa sự việc này chưa tới mức không thể vãn hồi, nếu ta và Huyền Nguyệt thống nhất lời khai kịp thời, bằng trí thông minh của hai người bọn ta còn sợ không thể nói dối quá quan? Tỷ như hiện tại ta đã nghĩ ra ba loại giải thích, chỉ thiếu một bước nữa là mọi chuyện viên mãn…
Phương Thụ Nhân đẩy ta một cái: “Đừng đi vào cõi thần tiên, tới rồi.” Sau đó y phục nghiêm chỉnh biểu tình đoan chính hóa thân thành tổng tài bước xuống xe. Ta vội vàng cầm lên bút kí và máy tính của hắn theo ra, đầu thiếu chút nữa đập phải cửa xe. Phương Thụ Nhân cũng không quay đầu lại, ngẩng đầu mà bước vào tòa nhà, lòng ta một mặt có chút tư vị không đúng, một mặt lại thực yên tâm: như vậy sẽ không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-do-choi-tra-thu/2697964/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.