CHƯƠNG 22
Giằng co với vở kịch chủ nhân và món đồ chơi gần một tuần, bằng cảm giác của làn da cũng có thể biết khí áp bên người Phương Thụ Nhân ngày càng thấp, có khi còn thấp hơn eo biển Mali. Mỗi lần ta quỳ xuống bưng khay cà phê, cầm quần áo màu sắc thực khủng bố hoặc cung kính dâng báo cho chủ nhân đều có thể cảm nhận được không khí xung quanh bị điện ly, nói ta đang quỳ gối giữa mắt bão cũng không khác là mấy.
Mắt thấy tâm tình Phương Thụ Nhân ngày càng kém, gần tới ranh giới chịu đựng, tâm tình của ta ngày càng tốt. Quỳ gối một chút có là gì a, nói một chút những lời ghê tởm có là gì a, ngược lại, thấy biểu tình của Phương Thụ Nhân càng khiến ta nóng lòng muốn quỳ xuống. Mỗi lần cúi đầu cung kính gọi hắn ‘chủ nhân’ ta đều âm thầm cười đến phát run, họ Phương kia, thà đắc tội quân tử cũng đừng đắc tội tiểu nhân, ngươi tự thể nghiệm hậu quả vì dám nghĩ ta là món đồ chơi đi.
Bảy rưỡi sáng, giữa tiếng chuông đồng hồ kêu điên cuồng, ta ngáp dài rời khỏi giường. Ta cầm cái đồng hồ đang kêu inh ỏi ngây người một chút mới chậm rãi hồi phục tinh thần —— từ khi sống ở nhà Phương Thụ Nhân, bữa sáng có người chuẩn bị, đi làm có xe đưa đón, lâu lắm rồi mới rời giường sớm như vậy, đồng hồ sinh học của ta tuyệt không tiếp nhận thời gian rời giường sớm như vậy.
Lại ngây người hai phút, nếu không lo lắng đến kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-do-choi-tra-thu/2697950/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.