Ngồi trên taxi, mở mồm, địa chỉ nhà Phương Thụ Nhân liền theo phản xạ có điều kiện bật ra, hiện ta đang rơi vào thế khó xử, nghĩ muốn quay về căn nhà nhỏ bé lâu rồi không về của mình, cuối cùng vẫn về nhà Phương Thụ Nhân. Ta có chút sợ về nhà Phương Thụ Nhân, chính là quần áo đã mang hết sang bên đấy, trong phòng kia không đủ ăn đủ mặc, quần áo trên người nhìn thế nào cũng phải thay mới ổn. May mắn, hiện tại Phương Thụ Nhân hẳn là đang đi làm, sẽ không về giờ này.
Lấy di động nhìn giờ một chút, lại bật không lên – hết pin. Ta ngây ra nửa ngày, cảm thấy có điểm không thích hợp. Liều mạng lục lọi trí nhớ đã phủ kín bụi, rốt cuộc nhớ ra, di động hôm qua sạc pin đầy rồi mà, cho dù chờ cả đêm cũng không thể hết pin a. Có thể nào pin hỏng? Đau đầu đứng lên. Phúc vô song chí họa vô đơn chí (phúc thì ít mà họa thì nhiều),chỉ sợ điều nguy hiểm còn ở phía sau. Như kẻ trộm lẻn vào nhà Phương Thụ Nhân, ta đầu óc choáng váng, chân nhũn ra vẫn phải cố gắng lặng lẽ lên lầu, việc này thực không dễ dàng nhưng vẫn miễn cưỡng làm được, không hề kinh động đến Phương Thụ Nhân cùng một đống người giúp việc.
Dùng hết khí lực đem đồ trên người cởi hết xuống, mơ mơ hồ hồ tắm rửa một chút, lại mơ mơ hồ hồ ngã lên giường – giường này ta rất ít khi ngủ, cơ bản đều ngủ trên giường Phương Thụ Nhân – ta cân nhắc xem có cách nào lừa gạt Phương Thụ Nhân, ít nhất khiến hắn không đem ta xử phạt quá mức. Bất quá, hiện tại đầu óc không hoạt động, cái gì cũng nghĩ không ra, nghĩ nghĩ một lúc liền ngủ.
Vừa tỉnh lại thì trời đã tối rồi, đầu xuất hiện một ý niệm, Phương Thụ Nhân đã về chưa?
Đứng lên mở cửa phòng, nhìn bên ngoài không có ai, ta lặng lẽ bước đến cửa thư phòng của Phương Thụ Nhân. Khẽ mở cửa, đèn không sáng, đem lỗ tai ghé vào cửa, không có tiếng động. Nếu hắn ở nhà khẳng định đang làm việc ở bên trong, tổng tài này không tốt như vậy chứ. Ta âm thầm thở dài, nghĩ thầm, bây giờ còn có thể tìm cách trì hoãn cái chết.
Quay người lại, gần như đụng phải bức tường, Phương Thụ Nhân cư nhiên vô thanh vô tức kề sát sau lưng ta, ta sợ tới mức rụt lùi, đụng vào cửa thư phòng, theo cánh cửa mở ra mà trực tiếp ngã lăn quay.
Nằm trên đất năm giây, Phương Thụ Nhân đứng im, không cười, không giúp ta đứng lên, cứ như vậy nhìn ta. Ta sợ run cả người, xem ra cả khổ nhục kế lẫn diễn hài kịch đều không hiệu quả, chỉ có thể thành thành thật thật tự mình đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ không tránh khỏi một kiếp này.
Phương Thụ Nhân đứng chặn ở cửa, ta không có biện pháp ra ngoài, lại không dám bảo hắn nhường đường, muốn nói lại không cách nào mở miệng, đổ mồ hôi cũng không dám lau. Giằng co một lát, vẫn là Phương Thụ Nhân mở lời trước: “Đã về rồi? Thế nào?”
“Ân… a…”
“Ngươi không phải phát sốt, phải truyền dịch?” Ngữ khí của Phương Thụ Nhân thực bình tĩnh, quá mức bình tĩnh…, ta bắt đầu cảm thấy chân có điểm nhuyễn: “A… ân…” Trong lòng thực muốn thật với hắn nhưng cuối cùng lại nói dối. Vì uống rượu mà chậm trễ công việc, này khẳng định là hành vi khiến lão bản không vui, phải tiếp tục lời nói dối kia a, lừa gạt lão bản a, đối phó với người này tiền đồ thực đáng lo. Ta bắt đầu thầm hận vì cái gì Phương Thụ Nhân đã là sếp của ta lại còn là tình nhân.
“Như thế nào, nhanh như vậy đã khỏi bệnh rồi? Xem ra bạn gái ngươi chăm sóc rất tốt a.” Vẫn là thái độ quá mức bình tĩnh, không châm chọc, không châm biếm, vừa không có dấm chua nồng nặc như tình nhân, cũng không hỏi rõ mọi việc như lão bản. Đại sự khổng ổn a, da đầu ta khẩn trương căng ra: “Hắc hắc… tôi thể chất tốt, khả năng phục hồi cao…, a đúng rồi, người giúp tôi xin phép không phải bạn gái, là vợ một người bạn rất tốt của tôi hồi đại học, cô ấy sợ xin phép không tốt mới nói là bạn gái của tôi…”
“Nga” Khẩu khí của Phương Thụ Nhân vẫn thực bình tĩnh, nghe không ra hắn tin hay không, ta đoán hắn không tin: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn muốn xin nghỉ không?
Ta lập tức bày ra bộ dáng chỉ bị thương nhẹ một chút, cho dù có thương nặng cũng phải xông pha chiến trận, có phải xuống địa ngục cũng không màng: “Thỉnh tổng tài yên tâm! Ngày mai tôi nhất định đúng giờ – không! Trước tiên – tới!”
Phương Thụ Nhân gật gật đầu: “Thân thể không tốt thì không cần miễn cưỡng. Ta mới bảo lão Vương nấu chút cháo, ngươi xuống ăn đi, ăn xong nghỉ sớm một chút.”
Trộm lách qua người hắn một chút, ta lập tức cảm kích mà đi theo hắn, ngoãn ngoãn xuống nhà ăn cơm. Lấy nhận thức của ta cùng Phương Thụ Nhân, chuyện này về cả công lẫn tư hắn sẽ không dễ dàng tha cho ta, chẳng lẽ hắn đang hưởng thụ cảm giác mèo vờn chuột trước khi ăn? Hoặc là bình yên trước cơn bão? Ta sợ run người, lập tức ăn ít đi một nửa, tốc độ chậm hơn một nửa. Không thấy qua heo chạy cũng nếm thử thịt heo, trong đầu ta hiện ra không ít hình ảnh nhi đồng không nên xem, các loại phim ảnh hồi trước hay xem hiện ra đồng loạt trong trí nhớ nhắc nhở ta loại vận động này có thể tra tấn rất khổ sở, làm ta thống hận vì cái gì trí nhớ của ta lại tốt như vậy.
Cơm nước xong, nơm nớp lo sợ đi đến cửa thư phòng, cung kính báo cáo với Phương Thụ Nhân: “Tôi đi ngủ”, Phương Thụ Nhân cũng thực khách khí gật đầu với ta nói: “Nghỉ ngơi cho tốt” khiến ta toát mồ hôi lạnh. Đến khi rời đi mới nhớ tới, ta nên đến phòng Phương Thụ Nhân hay là về phòng của mình? Vẫn là về phòng mình đi, nếu hắn muốn thì ở đâu chẳng giống nhau.
Mở to mắt đến tận 12 giờ đêm, Phương Thụ Nhân vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ hắn thật sự buông tha ta? Không, không có khả năng, nhất định là có thủ đoạn càng ác độc đang đợi ta. Hắn không gọi xã hội đen chứ? Bất quá dù không gọi xã hội đen cũng có thể mua vài người đến đánh đập ta một trận cũng không khó. Nghĩ một lúc, không khỏi toát mồ hôi lạnh, Phương Thụ Nhân tuy răng đáng giận nhưng hẳn là không ngoan độc như vậy chứ? Có lẽ… hắn tính toán ngày mai đi làm đưa ta một phong bì tiền rồi nói cho ta biết: “Ngươi bị đuổi việc”? Không đúng không đúng, cho dù đuổi việc thì cái phong bì tiền cũng lĩnh ở phòng tài vụ… cũng may tiền lương trợ lý không tồi, tính toán một chút còn có thể thuê một căn nhà, ăn cơm có thể đến nhà Ngũ Hữu Kì, công việc chậm rãi tìm…
Buổi sáng tỉnh dậy mới phát hiện mình tối qua đang nghĩ liền ngủ, không biết ai đắp thêm chăn cho ta, là Phương Thụ Nhân sao? Có thể ư? Nghĩ nghĩ, ta cho rằng làm không tốt còn có thể đem mình cảm lạnh.
Đứng lên, nhanh chóng rửa mặt, thừa dịp Phương Thụ Nhân chưa đứng trước cửa phòng ta, chuẩn bị thực hiện lời thề với hắn ngày hôm qua. Đi dọc đường được hai phút, ta phát hiện mình thất sách – nơi này đều là kẻ có tiền sống, ra vào đều là xe riêng, không có taxi, cũng không thể gọi taxi, ta chỉ có thể ủ rũ trở về, ngồi cùng xe với Phương Thụ Nhân.
Một đường trầm mặc, Phương Thụ Nhân thoạt nhìn không giống người có tâm trạng xấu, nhưng không như bình thường ngồi trên xe cùng ta nói chuyện phiếm, tóm lại ta tính tính toán toán, kết luận đều là việc đáng sợ còn ở đằng sau.
Buổi sáng ta tận tâm tận lực làm việc, vừa làm việc vừa lo lắng Phương đại tổng tài gọi ta vào tuyên bố cho thôi việc, kết quả không cần tổng tài gọi, người đến khiến ta không thể tưởng tượng được – Chứ Thanh.
Tóc hắn buộc cao, mặc một cái áo khoác dài màu xám, đội cái mũ thực lớn, phía trước gắn một viên đá đen to, hoàn hảo, mặc dù áo khoác có điểm giống ma pháp sư nhưng ít nhất các cái khác cũng trong phạm vi bình thường.
“Lại gặp mặt, La tiên sinh.” Hắn hướng ta cười: “Tôi cùng Phương tổng tài có hẹn trước.”
Ân, nhìn người xinh đẹp quả thật có thể làm tâm tình người ta tốt hơn, bất quá có tốt thế nào thì tiền đồ của mình vẫn quan trọng hơn. Ta xem lịch làm việc, là có hẹn trước, đại khái là sắp xếp vào hôm qua lúc ta không đi làm.
“Cậu vào đi, tổng tài ở bên trong.”
Chứ Thanh mỉm cười đẩy cửa vào, lúc đi vào dùng ánh mát ý vị thâm trường nhìn ta mấy cái, có khi nào hắn cùng Phương Thụ Nhân hợp mưu đối phó ta? Nghiền ngẫm nửa ngày, ta rút ra kết luận là ta có thể sắp bị chứng hoang tưởng làm hại.
Văn phòng Phương Thụ Nhân cách âm phi thường tốt, điểm này ta ngay từ lần đầu bước chân vào – cũng là ngày khởi đầu của mọi bất hạnh sau này – đã cảm nhận được sâu sắc. Chứ Thanh đã hơn một tiếng còn chưa trở ra, sự lo lắng của ta cứ theo cấp số nhân mà tăng lên, ân, ta cũng không phải lo lắng Phương Thụ Nhân ngoại tình, ta chỉ lo lắng Chứ Thanh cũng giống ta trở thành trò chơi cho Phương đại tổng tài mà thôi. Ở trên ghế cọ qua cọ lại, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, rốt cuộc nhịn không được mà dựa tai vào tường nghe trộm. Đương nhiên, dựa vào việc cách âm ta nói lúc trước, ta không nghe được gì hết, đang định kiếm cái cốc thủy tinh thử nghiệm hiệu quả nghe trộm như trên phim thì cửa mở.
Ta ở một phần vạn giây bay nhanh đến ghế ngồi nghiêm chỉnh, về phần đá lăn sọt rác, đánh rơi bàn phím, làm vỡ cốc thủy tinh, đánh đổ chồng văn kiện thì tạm thời bỏ qua đi.
Phương Thụ Nhân tự mình tiễn Chứ Thanh ra, thật là đãi ngộ đặc biệt. Hai người trò chuyện vui vẻ coi như ta không tồn tại mà bước qua, tuy rằng chỉ có vài giây, ta nhạy bén – sâu sắc chú ý tới tóc Chứ Thanh rối tung, hai gò má hơi phiếm hồng, tần suất hô hấp cũng cao, hơn nữa, hơn nữa, hắn cư nhiên có vẻ mặt sung sướng!… Ân, không phải ta cố ý nhìn, chính là thị lực ta quá tốt mà thôi.
Ta rõ ràng hai vị này ở trong văn phòng làm gì? Có người tin tưởng bọn hắn chỉ đơn thuần vận động hay không? Ta khẳng định không ai tin, ít nhất ta không tin. Phương Thụ Nhân quả là vương bát đản (con rùa),sắc lang, cầm thú, vô liêm sỉ, gặp một người thượng một người, sớm hay muộn có một ngày chết vì AIDS… ân, đương nhiên phải sau khi đoạn tuyệt quan hệ với ta mới tốt! Cái tên vô liêm sỉ kia chắc chắn tài trợ cho Chứ Thanh vì sớm chú ý tới thân thể hắn… chính là, Chứ Thanh như thế nào cũng… Đương nhiên người ở thế giới này có cốt khí như ta không nhiều lắm, tuy rằng ta không phải người rất có cốt khí, chính là ta đối với Phương Thụ Nhân anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong cao nhã có tiền vẫn không bị hoa mắt, còn kiên quyết trả thù sao?… Ân, hình như… gần đây… ta đã quên việc này… nó thuyết minh ta thiện lương ôn nhu cỡ nào na… dù sao lỗi cũng đều thuộc về củ cải Phương Thụ Nhân…
Đang ở trong lòng dùng các loại ngôn ngữ độc ác tra tấn Phương Thụ Nhân, hắn đã trở lại: “Chốc nữa sắp xếp bữa tối cho ta.”
“Nhưng… Phương tổng tài, tối nay ngài dự định tham dự tiệc sinh nhất của con gái Trương đổng sự của tập đoàn Phú Xa…” Cho dù lấy nhiều cái cớ cũng không thể trách hành động khom lưng uốn gối của ta, đây là phản xạ có điểu kiện của tiểu viên chức khi ở trước mặt lãnh đạo a…
“Ngươi thay ta đi. Nói ta có việc bận không đến được. Tặng lễ vật quý một chút.”
Ném một câu như vậy xong, hắn đi vào văn phòng của mình, phanh một tiếng đem ta nhốt bên ngoài. Ta tức giận đến cứng họng. Hắn thường kiếm cớ từ chối mấy bữa tiệc kiểu này, ta ở cùng hắn, hắn càng thường xuyên tìm cớ không đi dự tiệc, đẩy một vị trợ lý ra làm bia chắn, chạy về nhà cùng ta ăn cơm. Lần này cư nhiên bảo ta làm kẻ chết thay, buổi tối hắn định ăn cùng ai? Chứ Thanh? Việc này quá hiển nhiên. Ta nên sớm nghĩ đến, tuy rằng diện mạo Chứ Thanh có thể không bằng ta, bất quá hắn có khí chất đặc biệt hấp dẫn người khác, ta cũng rất thích nói gì đến Phương Thụ Nhân hám sắc.
Càng nghĩ càng bốc hỏa, điện thoại kêu. Ta hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại, tận lực lấy khẩu khí vững vàng nói: “Xin chào…”
“Tôi tốt lắm, cậu thế nào?” Từ Vận Tiệp hỏi.
“Ta? Ta đương nhiên không tốt! Không đơn giản là không tốt!” Rốt cuộc bắt được một tên để trút giận, ta thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát bay thẳng lên mây: “Ta lần đầu phát hiện thế giới quả không có công lý, dựa vào cái gì bất công với ta như vậy a? Dựa vào cái gì? Tuy rằng nói ta có gương mặt so với người bình thường tố hơn một chút, nhưng như vậy thì đáng để ông trời đố kị sao, vì cái gì ta phải rời bỏ vị trí công tác an nhàn đi làm người hầu cho kẻ khác, cả ngày chịu sự tra tấn của hắn, bị hắn hành lên hành xuống còn phải tỏ vẻ tươi cười…”
Từ Vận Tiệp cắt ngang bài ca của ta: “Không phải vì tiền lương để cậu sống an ổn sao?”
Một câu khiến ta á khẩu không trả lời được. Chính là oán khí của ta không phải chỉ có vậy:
“Nếu chỉ có thế ta cũng nhịn được. Chính là gặp một người yêu một người thì thế nào? Trước mặt ta thì nói ta không tồi, đảo mắt liền đổi mục tiêu, hờ hững với ta…” Này rất nguy hiểm, ta hoảng hốt, sao lại nói với người khác, dù sao Từ Vận Tiệp nghe cũng không hiểu đi: “… Kỳ thật lòng người cũng chỉ như vậy, đứng núi này trông núi nọ, thấy sắc là nổi lòng tham, đừng hy vọng cái gì thiên trường địa cửu bạch đầu giai lão, đều là giả, kia chẳng qua chưa gặp được người tốt hơn ngươi, bằng không ngươi xem hắn bổ nhào vào người mới như thế nào…”
Từ Vận Tiệp lại chen ngang lời ta nói: “Tôi hiểu được tâm tình của cậu.”
Ta không khỏi sửng sốt một chút, hắn hiểu được cái gì? Giọng nói đủ bi thương đau xót, chính là hắn hẳn không biết quan hệ của ta cùng Phương Thụ Nhân mới đúng, hay là hắn bị Tử Vân Anh bỏ rơi? Nghĩ đến đây, ta trong lòng vui sướng khi có người gặp họa, a, nhân tình quả nhiên không đáng tin cậy, ta tự bảo mình phải diễn vai thần tình yêu vào ngày tận thế chứ không phải bỏ đá xuống giếng, vui sướng khi người gặp họa.
“Cùng lưu lạc đến chân trời…” Thời điểm nên đau đớn ta thể hiện thực đau đớn.
“Cậu không nên để trong lòng, không cần vì một lần bị vứt bỏ mà tuyệt vọng” Từ Vận Tiệp không để ý đến sự đồng tình thân thiết của ta mà tiếp tục dạy bảo: “Người kia cũng là không có biện pháp, vừa gặp đã yêu hay gì đó căn bản không thể phản kháng. Nói không chừng cậu cũng có thể gặp tình yêu sét đánh với người nào đó a.”
Tình yêu sét đánh? Phương Thụ Nhân với Chứ Thanh? Lòng ta bốc hỏa. Chứ Thanh không sai, bộ dạng tuấn tú như vậy, thời điểm nheo nheo mắt cười quả thực có hương vị không nói lên lời, Phương Thụ Nhân đối hắn vừa gặp đã yêu không phải chuyện lạ, sao ta lại không nhìn ta chứ? Bọn họ vừa gặp đã yêu, vậy ta thì thế nào?
Một chút ủy khuất từ ***g ngực chậm rãi lan ra, miệng đăng đắng, trong cổ họng như có thứ gì chặn lại, ánh mắt mơ hồ, ta cuống quít dùng sức lau mắt, cố đem thứ mắc ở cổ họng nuốt vào: “Ha ha, Từ Khoa, tôi còn muốn lời may mắn của cậu.”
Ước chừng nghe ra ngữ khí của ta không đúng, Từ Vận Tiệp nói: “Tiểu La, cậu đừng quá thương tâm, cậu với Huyền Nguyệt quen nhau chưa lâu, hơn nữa, Lâm Hoa không phải bạn tốt của cậu sao? Nước màu mỡ không chảy vào ruộng người ngoài… phi phi phi, tôi vừa mở mồm nói cái gì. Tiểu La cậu đừng để ý a. Ý của tôi là, một thằng bạn tốt, một… ân… tính là bạn tốt đi? Bọn họ vừa gặp đã yêu cũng tốt, chung quy về sau tình cảm sâu đậm thì tốt…”
“Này, này, Từ Khoa, cậu vừa nói Thượng Huyền Nguyệt?” Ta mơ hồ.
Hiển nhiên Từ Vận Tiệp cũng bị ta làm cho mơ hồ: “Đúng vậy, chẳng lẽ không phải?”
Tâm tình đột nhiên tốt hơn, ta không biết nên bắt Từ Vận Tiệp ra hành hung hay tiếp tục đấu khẩu đây: “À, à, ha ha, không có việc gì, không có việc gì.”
“Cậu không phải bị kích thích quá lớn sao?” Từ Vận Tiệp cẩn thận hỏi.
“Như cậu nói thì tôi không có việc gì. Tôi cùng Lâm Hoa uống rượu thâu đêm đã muốn quên hết mọi chuyện rồi.” Ta thành khẩn nói. Vừa mở lời đã nhớ đến chuyện Phương Thụ Nhân cùng Chứ Thanh, đem chuyện này quên mất tiêu, xem ra Thượng Huyền Nguyệt đã thông báo qua với Từ Vận Tiệp, hơn nữa đúng như lời nàng nói – đóng vai ác. Mà Từ Vận Tiệp, tiểu Từ đáng thương, hắn còn không biết hình tượng của hắn trong mắt hai người kia là một kẻ si tình đến điên rồi.
“Không có việc gì thì tốt rồi, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm, chỉ hai chúng ta thôi.”
Tiểu Từ thực là bạn tốt, thật tốt. Sợ thấy ta thương cảm, ngay cả Tử Vân Anh cũng không dẫn theo, hắn hiện tại chắc có nền tảng vững chắc rồi.
“Không cần, buổi tối tôi còn phải thay tổng tài đi dự tiệc. Từ Khoa…” Ta thật lòng thật dạ nói:
“Cảm ơn cậu!”
Từ Vận Tiệp ít khi nào quẫn bách: “Khụ… Cậu đang nói cái gì a, chúng ta còn nói cái gì…” Cuối cùng còn luôn dặn dò ta đừng buồn trong lòng, tìm hắn, hắn tùy thời phụng bồi, có thể làm cái thùng rác cho ta trút giận kiêm đường dây nóng.
Ông trời coi như đối đãi với ta không tệ, có ít bạn tốt đâu, cho nên, dù có gặp phải tình nhân gặp một người yêu một người ta cũng không quá oán giận. Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng trong lòng ta thủy chung luôn có cáu gì đó, tự như một cái gậy chặn trong cổ họng, nhổ không ra mà nuốt không trôi.
Buổi tối từ bữa tiệc trở về, thân thể mệt mỏi đầu óc thanh tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có. Ta mở cửa sổ, khí lạnh tràn vào, một vầng trăng khuyết mảnh như bờ mi treo lơ lửng trong đêm giữa bãi đất trống, ta nhìn nó chậm rãi đi đến giữa không trung, mất dần ở phía Tây, mà Phương Thụ Nhân cuối cùng cũng không về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]