CHƯƠNG 7
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, ta với Phương đại tổng tài ngồi đối diện nhau không nói câu nào, vành mắt hắn biến thành màu đen, ta cũng tương tự. Tối qua đang ngủ ngon thì bị ác mộng làm tỉnh lại, hóa ra họ Phương đem ta ôm chặt muốn chết, hại ta hô hấp khó khăn, thế mới gặp ác mộng. Nhưng hắn hình như hắn cũng bị ác mộng quấy rầy không ít, điều này làm lòng ta có chút cân bằng.
Lăn qua lăn lại một đêm, thời gian đi làm ta ngủ gà ngủ gật, dù sao cũng không có gì làm. Chuông điện thoại vang lên làm ta sợ tới mức thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống đất.
“Ngài khỏe, đây là đường dây trợ lý riêng thứ tư của Phương đại tổng tài.” Ta nửa sống nửa chết nhấc điện thoại.
“Ta không tìm Phương đại tổng tài, ta tìm ngươi.” Thanh âm của đối phương âm lãnh như sát thủ xã hội đen.
Ta hạ thấp giọng: “Từ Vận Tiệp, ngày đó ngươi không để ý tình bằng hữu một mình chạy trốn, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu.”
“Ai nha, ha ha, cậu cư nhiên còn nhớ rõ a.”
“Ai nha ha ha cái gì, mối thù không đội trời chung này ta khắc sâu trong lòng.”
“Tiểu La đồng chí, lúc đó bất quá chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, không nên tổn thương hòa khí nha. Nòng súng hướng ra ngoài mới có khả năng bảo vệ lợi ích giai cấp của chúng ta đúng không?”
“Biểu hiện của ngươi ngày đó có gì gọi là tình cảm giai cấp.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-do-choi-tra-thu/2697920/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.