Tại thư phòng trên tầng 3, Lăng Lạc Xuyên cầm một tập giấy chứng nhận.
Nguyễn Dung kinh ngạc nhìn hơn ba mươi giấy chứng nhận bất động sản xếp ngay ngắn trên bàn.
“Còn có một phần ở ngân hàng Thụy Hoàng, còn đây là của trung tâm thành phố cùng vùng ngoại thành, dù sao mỗi đoạn đường cũng đều có, em nhìn trúng cái nào thì ngày mai anh dẫn em đi xem phòng. Ngoài ra, em chọn lấy ba bộ mình thích, coi như là quà tặng dành cho em.” Biểu tình của Lăng Lạc Xuyên như là đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Nguyễn Dung dù được nuông chiều từ bé nhưng là cũng không có tật xấu của đám con cháu nhà quyền thế, thậm chí còn không biết cha và ba ba chuẩn bị cho mình bao nhiêu của hồi môn, cuống quít lắc đầu: “Không, em không cần.”
Vẻ mặt Lăng Lạc Xuyên âm trầm. Anh không rõ Nguyễn Dung còn làm ra vẻ cái gì? Cha mẹ anh đã chuẩn bị mười căn phòng, ba trăm triệu sính lễ, Nguyễn gia cũng nhận rồi, tại sao đến lượt người chồng như anh đưa thì lại không nhận?
Nguyễn Dung sợ hãi. Cậu sợ Lăng Lạc Xuyên tức giận, lại ngoan ngoãn chọn.
Lăng Lạc Xuyên nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa sợ hãi của Nguyễn Dung, trong lòng thấy buồn cười.
Sao anh còn muốn chấp nhặt với bạn nhỏ còn kém mình năm tuổi được chứ?
“Thật ra đôi lúc anh muốn rời xa nơi thành thị phồn hoa để một chút, cũng tiện làm việc.” Lăng Lạc Xuyên cố ý nhìn Nguyễn Dung nói như vậy.
Lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi/2556430/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.