mũi [4]Kiều Nhã Nguyễn vốn định nói vài lời khó nghe, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt Phong Phong như vậy thì lại không đành lòng.Triệu Phi Phi lấy nước nóng qua thì thấy một người đang nằm, một người đang ngồi, cả hai đều không nói gì cả, trái tim nhỏ bé của cô thả lỏng một chút, cô còn tưởng hai người này sẽ đánh nhau ấy chứ?Tuy rằng cô không biết lý do vì sao nhưng mà thoạt nhìn cứ như thể Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong có thâm cừu đại hận gì đó.Triệu Phi Phi cầm phích nước đi tới: “Phong Ảnh đế, chờ anh khỏe lại có thể ký tên cho tôi không?”“Hiện tại cũng có thể ký được.” Phong Phong lịch sự nói, tuy rằng giọng điệu có hơi yếu ớt nhưng dù sao cô gái này ở cùng với Kiều Nhã Nguyễn một thời gian dài như vậy, về sau kiểu gì cũng có chuyện anh ta phải nhờ đến cô.Triệu Phi Phi không ngờ Ảnh đế lại tốt tính như vậy, cho nên nhất thời mắt lập tức hóa thành hai hình trái tim.Ảnh đế thật tốt bụng quá đi, tính cách thật là tốt.“Không cần không cần, anh cứ dưỡng thương trước đi, chờ anh khá hơn đã!” Triệu Phi Phi vội nói.“Nhã Nguyễn?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói tò mò.Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại thì thấy Tân Nhạc đang đứng ngoài cửa.Chính là cái người bạn cùng phòng cuối cùng trong căn phòng ký túc xá đầy máu chó kia, cuối cùng lại gả cho Mặc Lộ Túc.“Tân Nhạc!” Kiều Nhã Nguyễn vội đứng dậy chạy ra.Tân Nhạc mặc một cái áo khoác dài trắng tinh, cái bụng hơi nhô ra nhưngcũng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1207817/chuong-1507.html