“Có vẻ như anh ấy vẫn tin chắc rằng Nhã Nhã vẫn đang ở thành phố A.” Mân Hinh nói.Thủy An Lạc nghe Mân Hinh kể lại như vậy thì có chút đau lòng, nhưng khi cô nghĩ đến những gì mà Kiều Nhã Nguyễn đã phải trải qua thì vẫn quả quyết đánh bay cảm giác đau lòng đó ra khỏi đầu.Nhưng mà giác quan thứ sáu của Phong Phong đúng là rất tốt.Đúng là Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn ở thành phố A thật.“Đáng đời!” Thủy An Lạc ôm gối rồi vùi vào ghế sofa, khẽ nói.“Chị nghĩ lần này hẳn là anh ấy phải thấy rõ rồi chứ, con người mà, toàn để mất đi rồi mới biết quý trọng.” Mân Hinh thở dài nói.Tiểu Bảo Bối bám vào mép bàn đi tới cạnh mẹ mình.
Nhóc vươn tay muốn mẹ bế lên ghế, sau đó ngồi bên cạnh Thủy An Lạc tìm điều khiển từ xa.“Con tìm cái này làm gì thế?” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối, quả nhiên nhìn thấy con trai bảo bối nhà mình thì tâm trạng cũng tốt lên.“Ya...” Tiểu Bảo Bối chỉ chỉ vào tivi, nhóc nói muốn cho mẹ xem tivi.“Chậc chậc chậc, còn biết muốn xem tivi thì phải lấy điều khiển cơ à.
Con trai, con mau nói thật cho mẹ nghe, có phải con là người xuyên không tới không?” Thủy An Lạc nhéo nhéo hai cái má bầu bĩnh của Tiểu Bảo Bối rồi cười híp mắt hỏi.Tiểu Bảo Bối: “...”Mẹ lại lên cơn ngu ngốc rồi, thôi nhóc nên tự tìm thì hơn.“Này, đâu phải mẹ không tìm cho con chứ?” Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối muốn bỏ đi liền vội vàng nói.Mân Hinh khẽ bật cười: “Tiểu Bảo Bối thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1207788/chuong-1478.html