Chương trước
Chương sau


Chiếc trực thăng hạ cánh xuống bệnh viện, Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc đã ngủ say xuống khỏi trực thăng rồi đi thẳng vào phòng bệnh đã sớm được chuẩn bị tốt.
Giờ đã là nửa đêm nhưng những người lớn trong nhà vẫn đang chờ ở bệnh viện.
Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc nằm xuống.
Hộ lý lập tức châm cứu an thai cho Thủy An Lạc.
Long Man Ngân ngồi trên giường khẽ vuốt ve gò má của con gái mình, trong mắt tràn đầy sự thương xót.
“Thế nào rồi?” Hà Tiêu Nhiên lo lắng hỏi: “Lạc Lạc không có việc gì chứ?”“Chúng ta ra ngoài trước đã, để bà thông gia thay đồ cho Lạc Lạc.
” Sở Mặc Bạch vỗ vỗ vai của vợ mình ý bảo bọn họ nên ra ngoài trước.
Lạc Vân nhẹ nhàng chạm nhẹ lên vai của Long Man Ngân một cái, sau đó mới đi ra ngoài.

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn con gái của mình.
Ông nhẹ nhàng vuốt ve trán của cô rồi mới nhìn về phía Long Man Ngân: “Trở về được là tốt rồi, Ninh Dực làm rất tốt!”Long Man Ngân mím môi lại thật chặt: “Anh cũng có xót thương gì con gái mình đâu.
”Thủy Mặc Vân hơi khựng lại, ông không biết phải phản bác lại thế nào.
Long Man Ngân tự biết Sở Ninh Dực làm được như vậy đã là rất tốt rồi, thế nhưng khi nhìn thấy con gái cả người đầy vết thương thế này thì sao bà có thể không đau lòng cho được.
“Man Ngân, em cứ thay quần áo cho Lạc Lạc trước đi đã.
” Thủy Mặc Vân nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực đang đứng ngoài, cả người tựa lên tường.
Sở Mặc Bạch mở lời trước: “Mặc Vân, chuyện này! ”“Không sao, chuyện này đã giải quyết rồi, Ninh Dực làm rất tốt! Là do Man Ngân thương Lạc Lạc cho nên thái độ không được tốt thôi, hai người đừng để ý.
” Thủy Mặc Vân lên tiếng giải thích thay cho Long Man Ngân.
Thực ra Hà Tiêu Nhiên cũng có chút để ý, dù sao con trai bà cũng đã bận đến đầu tắt mặt tối, thế nhưng có quá nhiều chuyện nên không phải ai cũng có thể khống chế được hết thảy.
Cơ mà dù nói thế nào thì vẫn làm con gái nhà người ta bị thương, Hà Tiêu nhiên cũng không thực sự nói gì cả.
“Được rồi, mấy người đều về hết đi! Lạc Lạc không sao cả, mọi người cũng đã mệt nhọc cả ngày rồi.
” Thủy Mặc Vân nhìn về phía An Phong Dương rồi nói.
An Phong Dương gật đầu: “Bác trai có việc thì cứ gọi điện thoại cho chúng cháu, chúng cháu sẽ đến ngay.

”Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu: “Ninh Dực, đưa ba mẹ con về đi.
”“Không cần, chúng tôi ở lại đợi Lạc Lạc tỉnh! Nếu không giờ chúng tôi có về cũng không yên tâm cho được.
” Hà Tiêu Nhiên nói rồi tìm một cái băng ghế bên ngoài mà ngồi xuống.
Thế là cuối cùng cũng chỉ có An Phong Dương, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn rời đi.
Bên ngoài bệnh viện, chỗ để xe của An Phong Dương và Phong Phong.
An Phong Dương nghĩ nghĩ một hồi rồi mới nói: “Để anh đưa em về, tiện đường thì thăm hỏi chú với dì luôn.
”Kiều Nhã Nguyễn muốn nói, anh trai à, cái lý do này của anh cũng quá dở hơi rồi, nửa đêm nửa hôm rồi còn muốn gọi ba mẹ cô dậy để thăm hỏi sao?Nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn cũng không có ý định từ chối.
Dù sao nếu cô không đi cùng An Phong Dương thì cũng chỉ còn nước đi cùng Phong Phong.
Nếu mà để Phong Phong đưa cô về thì cô thà chọn chết còn hơn.
Thế nhưng Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp mở cửa xe thì đã bị ai đó kéo tay lại.

“An Tam, để tôi đưa cô ấy về.
” Phong Phong nói rồi kéo mạnh Kiều Nhã Nguyễn đi, đẩy cô vào xe của mình.
“Này! ” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, cô đã đồng ý chưa hả? Tên này có biết hành vi này cũng được xem là bắt cóc không thế?Phong Phong đẩy Kiều Nhã Nguyễn lên xe rồi dứt khoát đè lên người cô, sau đó từ vị trí của cô mà trèo đến chỗ ghế lái để phòng trường hợp cô xuống xe.
“Chúng ta cần nói chuyện.
” Phong Phong nói rồi khởi động xe.
An Phong Dương nhìn chiếc xe kia rời đi thì không nhịn được mà thở dài một tiếng: “Phong Tứ, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy.
”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.