Kiều An Nguyễn bước ra thấy Thủy An Lạc bị đánh cho sưng mặt liền mắng chửi hai mẹ con nhà kia một hồi, sau đó lại mắng Thủy An Lạc là trần đời chưa từng thấy ai ngốc như cô.
Đầu Thủy An Lạc sắp bị Kiều Nhã Nguyễn chọc thủng đến nơi luôn rồi, nhưng cô cũng chỉ có thể cười ngu cho Kiều Nhã Nguyễn trút giận.
Dù sao thì kẻ vô sản như cô cũng chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch như vậy thôi.Mặc Lộ Túc cau mày nhìn căn nhà trống trải: "Sở Ninh Dực đâu?"Thủy An Lạc hơi ngẩn ra một chút, cuối cùng nhún nhún vai nói: "Anh ta bận.""Nhưng mà...""Haizz, hai người còn chưa tính đi về sao, càng muộn thì mưa càng to đó! Đàn anh, anh giúp em đưa lão Phật gia nhà em về đến nhà an toàn nhé." Thủy An Lạc cười tít mắt nói rồi đẩy bọn họ ra ngoài.Sắc mặt của Mặc Lộ Túc từ đầu tới cuối đều rất khó coi, lúc đi tới cửa rồi vẫn ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc: "Cần giúp gì thì cứ gọi điện cho anh." Mặc Lộ Túc ân cần nói."Vâng." Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái.
Thấy hai người đi rồi cô mới đóng cửa lại, hít sâu một hơi.
Đóng cửa xong, quay lại thì thấy thím Vu đang lo lắng nhìn cô, vì vậy cô ôm lấy vai bà: "Thím cũng đi nghỉ ngơi đi, một lát nữa là cháu cũng ngủ thôi."Thím Vu thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đi về phòng.Thủy An Lạc đứng một mình giữa căn nhà to rộng mà trống trải này, có điều sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi đây, có trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1206528/chuong-144.html