Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Viên Giai Di.
Anh đang nhớ...!Thủy An Lạc sao?Nếu là đang nhớ cô nhóc đó thì chuyện này cũng không phải là một chuyện xấu.
Dù sao anh vốn cũng là đang muốn bắt đầu lại từ đầu với cô mà.
Mặc dù chẳng có cảm xúc gì đối với hôn nhân nhưng bản thân anh cũng không muốn cưới một người vợ lúc nào cũng muốn chạy trốn hôn nhân.Sở Ninh Dực từ từ đặt tách trà xuống, sau đó lại quay đầu đi tiếp tục ngắm biển: "Có lẽ là vậy."Nghĩ đến Thủy An Lạc thì khóe môi Sở Ninh Dực bất giác kéo lên, còn cả con trai nữa, nhỏ xíu xiu nhưng cũng biết khóc biết quậy, biết ê a diễn đạt suy nghĩ của thằng bé cho anh biết, chẳng bao lâu nữa có lẽ nó cũng biết gọi anh là ba rồi.Viên Giai Di nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Sở Ninh Dực trong lòng bỗng cảm thấy mất mát vô cùng, bàn tay trắng nõn như ngọc đang đặt trên chân cũng hơi siết lại."Đi nghỉ ngơi trước đi, buổi trình diễn tới không nhẹ nhàng như vậy đâu." Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn cô ta.Viên Giai Di gật đầu sau đó đứng dậy, lúc bước tới cửa ban công lại có chút bất an mà quay đầu lại hỏi: "Anh thật sự sẽ xem hết tất cả các buổi trình diễn của em đúng không?"Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta thì hơi nghiêng đầu, sau đó gật đầu: "Dĩ nhiên, anh đã đồng ý với em rồi mà."Thấy vậy cuối cùng Viên Giai Di cũng chịu yên tâm, mỉm cười rời khỏi đó.Sở Ninh Dực lại nhìn ra phía biển.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1206525/chuong-141.html