Sở Ninh Dực ngắm cô gái tuy đã làm mẹ nhưng những nét non nớt vẫn còn chưa mất hết đi ở khoảng cách thật gần, nói cho cùng cô cũng chưa tròn hai mươi mốt.
Cái mà cô cần cũng không nhiều, bản thân bị bắt nạt thế nào cô đều có thể nhẫn nhịn, cô chỉ cần tìm lại sự công bằng cho mẹ mình mà thôi.
Tốt bụng và ngốc nghếch như này...!anh chưa từng bao giờ như vậy cả, kể cả khi còn nhỏ cũng chưa từng.
Nếu đã chưa bao giờ là người như vậy thì làm sao anh có thể cho phép người của anh bị ức hiếp được."Tôi sẽ để mẹ cô có được sự công bằng mà bà nên có, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Lạc Lạc, ai nói chúng ta không có quan hệ gì, tôi là ba của con trai cô đấy." Sở Ninh Dực trầm giọng nói sát bên tai cô.Cảm giác kỳ lạ lan toản khắp người.
Tim đập thình thình như trống dồn...!Nước bọt cũng… nuốt xuống rồi!!!Thủy An Lạc không dám cử động cả đầu, để mặc cho hơi thở nóng rực của Sở Ninh Dực phả lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô.Tư thế này...!mờ ám quá đi!Lời lẽ kiểu này...!khiến con người ta mê muội quá đi!Thế nên Thủy An Lạc cô… đớp thính mất tiêu rồi!Thủy An Lạc lắc mạnh đầu, thế này không đúng, kiểu tán tỉnh kabe-don này không đúng rồi, sao cô có thể bị Sở Ninh Dực quyến rũ như vậy chứ?Thủy An Lạc nghĩ thế liền đột nhiên phản kích.
Cô giơ tay đẩy ngực anh ra rồi xoay người lại trực tiếp ấn Sở Ninh Dực lên tường, học theo cái tư thế kabe-don của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1206417/chuong-33.html