Sở Ninh Dực mở cửa bước xuống xe, Hà Tiêu Nhiên cũng đã trông thấy anh liền mở cửa xuống xe chạy thẳng tới chỗ con trai mình: "Rốt cuộc con đang làm cái quái gì thế hả?"Sở Ninh Dực đóng cửa xe lại, tao nhã tựa người vào xe: "Mẹ thấy rồi đấy.""Sở Ninh Dực." Hà Tiêu Nhiên tức giận trừng mắt nhìn con trai.Sở Ninh Dực thờ ơ nhìn người mẹ đang tức điên lên của mình và vẫn nói với cái giọng điệu ngứa đòn đó: "Chẳng phải con vẫn đang cân nhắc sao, mẹ cuống cái gì, giờ con trai mẹ chọn người khác, mẹ không cảm thấy đây là chuyện tốt à?"Cái giọng điệu lõi đời đó của Sở Ninh Dực khiến mẹ anh tức muốn chết.“Còn cân nhắc cái gì nữa, mẹ nói cho con biết, ngày mai con phải kết hôn lại với An Thủy Lạc ngay.
Chuyện của An Phong Dương con đừng mơ mà nghĩ tới nữa." Hà Tiêu Phong nói rồi quay thẳng về xe mình.Trong xe, Sở Mặc Bạch chỉ lẳng lặng nhìn Sở Ninh Dực, con trai ông làm gì chẳng lẽ ông lại không biết, chỉ là ông không nói rõ ra mà thôi.Tiễn được mẹ đi rồi, Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía nhà mình.Kết hôn lại sao?Tạm thời anh không có cái suy nghĩ này.Sở Ninh Dực lên tầng.
Chú Sở đang dựa vào sofa chợp mắt một lát.
Giờ này Tiểu Bảo Bối tất nhiên cũng đi ngủ rồi.
Sở Ninh Dực đứng trước cửa, căn nhà đã không còn quá lạnh lẽo như trước kia nữa, nếu Tiểu Bảo Bối không ngủ hẳn là sẽ có tiếng thằng bé ê a nói, nếu Thủy An Lạc không ngủ thì anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1206411/chuong-27.html