Editor: Seka
.
.
.
Bên trong cánh cửa bằng gỗ đang khép chặt, những tia nắng bên ngoài bị chiếc rèm cửa sổ màu nắng chặn mất phân nửa, chỉ chừa lại một khoảng hở nhỏ cho những tia sáng màu đỏ chui vào, kéo dài thành một chùm tia sáng từ sàn nhà đến chiếc giường lớn màu xanh thẫm ở chính giữa phòng, chiếu rọi những hình ảnh trùng điệp, những động tác nguyên thủy nhất cứ không ngừng lặp đi lặp lại.
Chiếc giường lớn rung động kịch liệt làm phát sinh những tiếng vang thật lớn, mãi cho đến khi từ từ ngừng lại; tình cảm mãnh liệt từ từ hạ xuống, chỉ còn những tiếng thở dốc quanh quẩn bên trong căn phòng tối.
Hàn Thần Tị sau khi nghỉ ngơi một chút, liền rời khỏi cơ thể của người phụ nữ, đứng dậy.
“Tôi đi tắm.” Không thèm đếm xỉa đến ánh mắt tìm kiếm và ca ngợi ở phía sau, hắn đi thẳng vào phòng tắm gắn liền với phòng ngủ.
Phí Tương bởi vì vừa rồi tình cảm mãnh liệt mà trống ngực không ngừng đập dồn dập, sau khi ổn định lại cũng tự đứng dậy, cũng không thèm dùng chăn bông che đi dáng vẻ xinh đẹp.
“Thật là không thể ngờ, anh không những có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, mà ngay cả dáng người cũng là hạng nhất.” Cô thản nhiên cười, “Thảo nào lại có nhiều phụ nữ chờ đợi được leo lên giường của anh như vậy.”.
Nghe vậy, Hàn Thần Tị khẽ cười một tiếng, nhưng kẻ khác lại không thể nghe ra bất kỳ tình cảm gì không đó. Hắn xoay người trở lại giường, ngả ngớn mà nâng cằm cô lên, “Vậy cưng cho rằng… Chờ đợi có phải là rất có giá trị hay không?”.
“Đương nhiên.” Phí Tương nắm lấy tay của Hàn Thần Tị, cái lưỡi trơn nhẵn màu phấn hồng vươn ra khẽ chạm vào ngón tay hắn đầy khiêu khích, định khơi mào dục vọng của hắn lại, đáng tiếc là hiệu quả hình như không quá rõ ràng, bởi vì đối phương đã thu hồi tay về, không cho cô tiếp tục mê hoặc, “Thời gian vẫn còn nhiều, không phải sao?” Cô buộc lòng phải nói rõ.
“Đúng vậy, nhưng tôi hiện giờ có lẽ có chút khác.” Hàn Thần Tị thản nhiên nói.
Phí Tương liếc mắt liền, lập tức cười mờ ám, “Oh? Lẽ nào…” Cô cũng không biết mấy ông trùm kinh doanh lại có sở thích ‘Như vậy’ à? Cô thật đúng là mở rộng tầm mắt đi. Chẳng lẽ là bởi vì áp lực quá lớn, cho nên khiến hắn có sự phát tiết trá hình?.
“Tôi tin chắc suy nghĩ của cô cùng câu nói của tôi lúc này, là hai ý khác nhau.” Nhìn nụ cười châm biếm của cô, Hàn Thần Tị vừa liếc qua đã hiểu ngay. Nhất định đem hắn trở thành người có sở thích chơi mấy trò biến thái. Đúng là phụ nữ ngu ngốc! Có câu ‘Ngực bự ngốc nghếch’, hắn mặc dù không tán thành, nhưng luôn có một người sẽ làm tâm kẻ khác sinh ra cảm thán, cũng không thể trách hắn nghĩ như vậy.
Phí Tương nghi ngờ, “Vậy thì, ý anh là muốn ám chỉ điều gì?”.
Từ lúc bắt đầu quen biết Hàn Thần Tị, cô đã không thể bắt được tâm tư của hắn. Cô tự nhận đối với những gã đàn ông trên người đều đầy mùi tiền chỉ biết chỉ tay năm ngón, thì bằng vẻ ngoài xinh đẹp cùng sự ngụy trang của một cô gái hiền lành có trí tuệ, có thể dễ dàng khiến cho họ mê đắm đến đầu óc rối mù; nhưng hiện tại xem ra, người đàn ông trước mặt này cũng không phải là loại đơn giản.
“Tôi đối với môi trường dơ bẩn này đã cảm thấy mệt mỏi, muốn thanh lọc một chút.” Hắn dựa vào cửa phòng tắm, miễn cưỡng nói.
“Cái gì?” Phí Tương thoáng sửng sốt, sau khi hiểu rõ Hàn Thần Tị rốt cuộc là đang nói chuyện gì, cô lập tức cười lớn, “Anh?” Cô chỉ vào Hàn Thần Tị, cười đến không kịp thở, hình tượng thục nữ cố gắng giữ gìn bấy lâu trong nháy mắt liền tan biến.
“Hàn Thần Tị, kẻ có thể dùng mọi thủ đoạn để thôn tính các công ty khác, sinh hoạt cá nhân thì lộn xộn, cũng có một ngày muốn thu hồi lương tâm, muốn thanh lọc bản thân?”.
Tuy rằng bản thân cùng hắn chưa thể nói là thân quen, nhưng từ trong rất nhiều lời đồn đại, Phí Tương cũng biết được tính cách lãnh khốc của người đàn ông này.
Mặc kệ là làm ăn hay tình cảm, hắn đều cực kỳ tàn nhẫn không chút lưu tình; thái độ giống như đang chơi một trò chơi vậy, ẩn giấu trong đó đều là những lưỡi dao sắc bén nhất.
Không ai dám đi trêu chọc hắn, để tránh chọc giận hắn mà gánh phải những tổn thương nghiêm trọng. Giống như cô cũng chỉ dừng lại ở việc phát triển mối quan hệ về mặt thể xác với hắn mà thôi, sẽ không dám nghĩ xa vời về cái danh hiệu phu nhân phó tổng tài kia.
Nhưng hiện tại cái ‘Nguồn gốc ô nhiễm’ này lại muốn thanh lọc bản thân? Là cô lãng tai hay là nghe lộn?.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, Hàn Thần Tị nở nụ cười đầy tà mị, “Tôi không phải nói chính mình, mà là chỉ các người.”.
Hắn hà tất gì phải làm phiền bản thân đi thanh tâm quả dục chứ, chỉ là hắn cảm thấy phiền chán với những thứ xung quanh, phải thay đổi chính là người khác, chỉ cần đổi thành người không giống vậy, hắn sẽ không phiền chán như thế.
“Tôi?” Ánh mắt của Phí Tương từ cười mỉa mai chuyển thành kinh ngạc, “Chúng ta mới quen không bao lâu, anh đã cảm thấy chán tôi rồi? Trước giờ không ai ghét bỏ tôi như thế, anh không hài lòng ở chỗ nào chứ?”.
Cô trừng mắt nhìn gã đàn ông không kẻ nào đoán được tâm tư đang ở trước mặt mình.
Điều này đối với cô mà nói, là một sự sỉ nhục vô cùng lớn! Chưa tới một tuần, cô đã bị ghét bỏ rồi ư?.
“Không có, biểu hiện của cưng cũng không tệ lắm.” Hàn Thần Tị không muốn cùng cô nói mò tiếp, điều mà hắn đề cập không phải điều cô đang suy nghĩ, mà là một sự thử nghiệm khác biệt.
Cô gái này, hiếm thấy hắn có tâm tình tốt cùng cô tán gẫu nhiều như vậy, xem ra chỉ là lãng phí lời nói mà thôi. “Nhưng mà, gần đây tôi gặp một người vô cùng trong sáng thuần khiết, có lẽ sẽ rất hợp với khẩu vị của tôi.”.
“Hả ——” Phí Tương cuối cùng cũng hiểu rõ cái gọi là thanh lọc của hắn, hóa ra là muốn người không giống với trước giờ? Cô không ngại cùng kẻ khác hưởng chung, dù sao người này cũng nhất định sẽ không thật tình. “Là con cừu nhỏ đáng thương nào khiến anh muốn vươn nanh vuốt ma quỷ ra thế, muốn nếm thức ăn tươi sao?”.
Hàn Thần Tị cười không trả lời, chỉ đi vào phòng tắm, “Tôi đói bụng, giúp tôi gọi pizza, loại nào cũng được, số điện thoại đã viết vào tờ giấy để trên bàn kia rồi.”.
“Cái gì…” Phí Tương nghẹn họng nhìn trân trân cánh cửa vừa mới đóng một cái rầm kia, cô càng ngày càng xác định bản thân không có khả năng có thể lý giải tâm tư một ngày của người này. Hắn thế kia nhưng lại… Thích ăn pizza?.
Đúng lúc Hàn Thần Tị bước ra từ phòng tắm thì chuông cửa liền vang lên, hắn khoác chiếc áo choàng tắm rồi đi ra phòng khách, người còn chưa tới huyền quan, đã chợt nghe thấy giọng của Phí Tương.
“Ôi, chàng trai trẻ lớn lên quả nhiên rất anh tuấn nha, chị đây cũng rất thích kiểu người như em nha, có muốn hôm nào đó đi chơi với chị không?”.
Giọng nói nũng nịu mang theo chút ý tứ trêu chọc, tiếp theo mơ hồ truyền ra một giọng nam, tuy rằng nghe không rõ nội dung, nhưng Hàn Thần Tị xác định đó là giọng của chàng trai giao pizza lần trước.
“Chuyện đó… Tôi…” Cầm hộp pizza xấu hổ mà đứng ở cửa, Cừu Vĩ lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên được bắt chuyện, đối tượng còn là một chị gái xinh đẹp rất nhiệt tình, diễm ngộ đột nhiên tới này làm cậu lúng túng không biết phải làm sao.
Hơn nữa… Cô còn ăn mặc gợi cảm như vậy, chỉ mặc một bộ đồ ngủ rồi đi ra mở cửa, những phần gợi cảm đều được miêu tả sinh động khiến cậu không biết nên nhìn chỗ nào, chỉ có thể mặc cho mồ hôi từng giọt từng giọt nhiễu xuống.
Lần trước tới đây, không phải là một người đàn ông tướng mạo khôi ngô tuấn tú ra mở cửa sao? Sao hôm nay lại đổi thành một chị gái xinh đẹp chín chắn như vậy chứ?.
“Xấu hổ rồi sao? Thật đáng yêu.” Phí Tương thấy thế lại cười đầy kiều mị, “Cậu tên là gì?” Cô đối với em trai nhỏ giao pizza này rất có thiện cảm, trên người tỏa ra khí chất thanh khiết, còn có đôi mắt xinh đẹp.
Có nên nói hay không? Cừu Vĩ ấp úng không biết nên nói thế nào. Ông chủ và đồng nghiệp đều nói đưa xong pizza, lịch sự nhận tiền sau đó thì có thể rời đi, cũng không nói cho cậu biết sẽ xảy ra tình huống như vậy.
“Được rồi.” Hàn Thần Tị ở bên cạnh nhìn hồi lâu, thấy cậu đã sắp không thể chống nỡ nổi sự nhiệt tình của Phí Tương, mới lên tiếng ngăn cản. Nhưng mà phản ứng của Cừu Vĩ lại rất nhanh khiến hắn cười ra tiếng.
Hắn chưa từng thấy qua người nào đối với diễm phúc tự nhiên bay tới như thế cũng không biết hưởng thụ, giống như không thể vô duyên vô cớ nhận tiền không chính đáng vậy, tất cả đều thể hiện rõ tính cách đơn thuần cùng sự thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống của cậu.
Nghe thấy giọng của Hàn Thần Tị, lúc này Cừu Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm, “Hàn tiên sinh phải không? Đây là pizza của ngài, mời ngài…”.
Cậu bước về phía trước, muốn đưa hóa đơn và pizza qua, nhưng khi vượt qua người Phí Tương, cảnh tượng trước mắt khiến cậu chấn động mà dừng bước lại.
Hàn Thần Tị chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn nhiễu nước, hẳn là vừa từ phòng tắm ra, kia… Vừa nhìn sang bên cạnh, chị gái kia cũng chỉ mặc bộ đồ ngủ, điều đó đại diện cho cái gì chứ?.
Trong đầu liền hiện ra đáp án khiến cho khuôn mặt của cậu càng thêm đỏ rực, trông giống như một con tôm luộc vậy. Bàn tay nắm tờ hóa đơn lơ lửng giữa không trung, cũng đã quên việc phải đi về phía trước, nhưng mà trong nháy mắt trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thần Tị từ từ hiện ra nụ cười châm chọc.
Ý nghĩ trong lòng cậu hoàn toàn thể hiện hết lên mặt, Hàn Thần Tị vừa nhìn là đã thấy được suy nghĩ của Cừu Vĩ, càng lộ ra nụ cười xấu xa, mặt không chút xấu hổ bình tĩnh giải thích với cậu:
“An tâm, cậu cũng không có quấy rầy đến chúng tôi, trái lại, cậu canh thời gian rất chuẩn xác, vừa đúng lúc chúng tôi ‘Làm’ xong.” Hàn Thần Tị cực kỳ xấu xa nhấn mạnh ‘Động từ’ kia, khiến cho khuôn mặt của Cừu Vĩ bởi vì vậy mà càng đỏ lên một cách lợi hại.
Đối phương sao lại biết bản thân đang suy nghĩ cái gì chứ?.
Khuôn mặt của Cừu Vĩ càng đỏ rực, vội vàng lắc đầu không ngừng, “Không có… Tôi không…” Trời ạ! Cậu thực sự rất là mất mặt mà.
Cậu vội vàng cúi đầu xuống đưa hóa đơn qua, thời gian đợi đối phương đưa tiền cứ kéo dài đăng đẳng, giống như trải qua một thế kỷ vậy.
Hàn Thần Tị cố tình thong thả ung dung xoay người trở về phòng lấy tiền rồi lại chậm rãi bước đi thong thả quay lại, cậu vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của cậu, nhưng từ đôi tai ửng đỏ cũng có thể suy ra cậu đang rất xấu hổ.
Thông minh như Phí Tương cũng nhìn ra chút manh mối, cô kinh ngạc nhìn Hàn Thần Tị, không dám tin mà chỉ vào Cừu Vĩ đang nhìn chăm chú xuống đất.
Hàn Thần Tị chỉ nhếch mày nhìn cô một cái, không lên tiếng mà đem tiền đưa cho Cừu Vĩ. “Đây.”.
Cừu Vĩ vội vàng lấy tiền lẻ từ trong bóp muốn đưa cho Hàn Thần Tị, nhưng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Hàn Thần Tị lại đưa thêm một tờ một ngàn nhân dân tệ cho bản thân vẫn còn đang ngẩn người. “Đây là tiền boa.”.
Sao lại nữa rồi?.
Cừu Vĩ vội vàng lắc đầu, khéo léo từ chối: “Hàn tiên sinh, tôi không thể nhận…”.
Hàn Thần Tị đột nhiên hỏi một câu: “Bán pizza là thuộc ngành nghề gì?”.
“Hả…” Do dự một hồi, lúc này Cừu Vĩ mới trả lời: “Dịch vụ ăn uống.”.
Người đàn ông này thật kỳ lạ, sao lại đột nhiên hỏi cậu vấn đề này chứ?.
“Vậy quy kết nó vào nghề nghiệp nào?” Hắn lại hỏi thêm một câu.
“Uhm…” Cố gắng suy nghĩ một hồi, Cừu Vĩ lại trả lời: “Nghề phục vụ?”.
“Trong nghề phục vụ có thể nhận được tiền boa đó là một cách thể hiện sự hài lòng của khách hàng, cậu biết không?”.
Nhìn sắc mặt không chấp nhận bị từ chối của người đàn ông trước mặt, Cừu Vĩ gật đầu theo bản năng.
“Cho nên…” Hàn Thần Tị nhíu mày nở nụ cười hài lòng, “Nhận lấy sự hài lòng của tôi đối với cậu.”.
Cừu Vĩ giật mình ngẩn ngơ cầm tờ tiền một ngàn nhân dân tệ bước ra khỏi thang máy, đi về chỗ chiếc xe máy dựng ở bên ngoài.
Bản thân sao lại đưa tay nhận tờ tiền này chứ? Cậu cũng không rõ, chỉ biết rằng sau khi bản thân nhận tiền liền đứng ở chỗ này.
Luận điểm của người đàn ông kia rất hoàn mỹ, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy rất không yên tâm. Cái gọi là vô công bất thụ lộc, cậu tự nhận bản thân không xứng đáng với cái gọi là hài lòng với thái độ phục vụ, cho nên sao cậu có thể nhận tiền boa này được chứ?.
Có đúng là nên trả lại tiền này hay không? Cừu Vĩ suy nghĩ liền quay trở lại đi được vài bước, sau đó lại dừng lại.
Bây giờ nếu cố ý chạy trả lại, hình như rất không lễ phép, huống chi cậu còn nhận lấy sau đó mới nói không được.
Vẫn là quay về hỏi quản lý cửa hàng là tốt nhất, bản thân tiếp xúc với nghề này chưa lâu, nếu không cẩn thận đắc tội với khách, chỉ sợ sẽ sớm bị sa thải mất thôi.
Nhất là hiện tại công việc rất khó tìm, mất công việc này, có thể sẽ rất khó tìm cái khác.
Nắm chặt nắm tay lại, Cừu Vĩ sau khi suy nghĩ rõ ràng vấn đề này, cũng dứt khoát xoay người đi về chỗ chiếc xe máy, dự định quay về tiệm hỏi ý kiến.
Nhưng cậu hoàn toàn không biết rằng giây phút cậu tự dằn vặt mình, thì đã khiến cho Hàn Thần Tị đang đứng quan sát từ cửa sổ trên lầu phải bật cười lần nữa.
“Thật khủng bố, thật khủng bố!” Phí Tương lắc đầu, cầm lấy một miếng pizza nóng hổi, “Đứa nhỏ đáng thương, rốt cuộc đã phạm phải lỗi lầm gì mà phải trở thành dụng cụ thanh lọc môi trường của Hàn phó tổng thế kia.”.
“Cưng có ý kiến gì?” Hàn Thần Tị thản nhiên hỏi.
Hắn xoay người lại thong thả bước về chỗ chiếc bàn rồi ngồi xuống cạnh bàn, cũng cầm lấy một miếng pizza đưa vào miệng. Lần này… Là vị rau?.
“Không dám.” Phí Tương cắn một miếng pizza, nháy mắt đầy ngạc nhiên, thực ra cái này ăn cũng rất ngoan nha. Trước đây, cô không bao giờ nghĩ tới việc muốn ăn mấy loại thức ăn này.
“Tiểu nữ sao dám thách thức với những giáo điều và những luận điểm tấn công của Hàn phó tổng chứ?” Cô nhanh chóng giải quyết miếng pizza trong tay, lại không khách khí mà cầm lấy một miếng khác cắn một miếng lớn, “Nhìn cậu ấy bị ngài hù đến mức sửng sờ một hồi.”.
Hàn Thần Tị không trả lời, chỉ gạt bỏ miếng ớt xanh trên miếng pizza ra rồi mới bắt đầu bỏ vào trong miệng.
“Nhưng mà, tôi có thể hiểu rõ cảm giác của ngài.” Phí Tương cười trêu chọc, “Đôi mắt kia thuần khiết không chút tỳ vết, quả thực sẽ làm cho loại người đầy ô uế như chúng ta bị thu hút.” Ăn ngon thật! Phí Tương trong nháy mắt lại cầm miếng pizza trong tay ăn đi phân nửa.
Tuy rằng cô vừa nói bản thân không dám có ý kiến, nhưng từ những gì vừa nhìn thấy cũng phải bày tỏ một chút ý kiến quan tâm, “Muốn làm cho cậu ta nhúng chàm?” Cô nở nụ cười đầy tính toán, liếc mắt nhìn về phía Hàn Thần Tị vẫn một mực yên lặng ăn pizza.
Hàn Thần Tị không trả lời, chỉ liếc Phí Tương hai cái.
Đối với phản ứng lơ đễnh của hắn, Phí Tương vẫn tiếp tục nói: “Khí chất của cậu ấy cùng với những cô gái anh quen trước giờ không giống nhau, cho nên thủ đoạn anh dùng cũng phải phù hợp với cậu ấy, thuần khiết một chút.” Thấy Hàn Thần Tị nhíu mày, Phí Tương cười vô cùng gian xảo, “Tôi có thể làm cố vấn của anh, bàn về vấn đề tiền thu lao, rất đáng giá à!” Cô muốn thừa dịp bây giờ tích trữ một chút vốn cho bản thân.
Lúc này, Hàn Thần Tị cũng chịu mở miệng: “Thủ đoạn của cưng với thủ đoạn của anh, có gì khác nhau?”.
Thật là năm mươi bước cười trăm bước (*),“Aish, tốt xấu gì tôi cũng đã từng yêu đương qua, nhìn dáng vẻ anh thì chắc chắn là trước giờ chỉ biết chơi đùa người khác mà thôi!” Phí Tương cong môi bất mãn, lại cầm một miếng pizza giống như trút giận mà cắn một miếng.
Yêu đương? Hàn Thần Tị hừ nhẹ một tiếng, hắn nói muốn yêu đương lúc nào chứ?.
Nhìn vẻ mặt xem thường của Hàn Thần Tị, Phí Tương lại tiếp tục nói: “Lúc nào cũng cần hai bên tình nguyện thì mới chơi vui được nha, nếu anh không nghĩ nhiều phương pháp, cậu ta sao có thể bằng lòng cùng anh chơi đùa chứ? Cuộc sống không thú vị, anh lại khó có được cảm thấy hứng thú, lẽ nào cuối cùng muốn cho cơ hội này trốn đi sao?”.
Hàn Thần Tị bởi vì những lời này mà giật mình ngây người.
Cô gái Phí Tương này hình như hiểu rất rõ về phương diện đó, tuy nói rằng hắn không nhất định phải hao tổn tâm tư quá nhiều với cậu ta, nhưng… Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hơn nữa cũng rất thú vị à.
“Giá cả?”.
Trong nháy mắt Phí Tương liền mặt mày hớn hở cả lên, “Không nhiều lắm, một ý kiến năm vạn.” Cô hài lòng đưa năm ngón tay về phía hắn, bản thân không phải là một người phụ nữ có lòng tham không đáy, chỉ là công việc yêu cầu dùng đầu óc, thù lao lúc nào cũng cao hơn công việc bằng tay chân thế thôi.
Hàn Thần Tị ngược lại cũng rất thẳng thắn, mức giá này cũng không có bất luận điều gì phải phản đối. Nhưng mà nhìn dáng vẻ hết sức vui mừng của Phí Tương, hắn bắt đầu cảm thấy rất chướng mắt.
Ở vào thế bị lép vế khiến hắn rất không vui, cảm giác giống như bản thân đang bị người phụ nữ này sắp đặt vậy.
Hắn đột nhiên nhếch mày nhìn Phí Tương mỉm cười, “Nhiệt lượng của một miếng pizza cực kỳ cao, cưng biết không?” Nụ cười này cực kỳ gian ác.
Cái gì?.
Nụ cười khiêu khích bên môi thoáng chốc liền đông lại, Phí Tương trừng lớn đôi mắt hạnh đào, một hồi lâu cô mới hét lên một tiếng đầy thảm thiết.
“Sao anh không chịu nói sớm ——” Cô còn ăn liên tiếp ba miếng, vóc dáng vốn giữ gìn không phải… Tiếng hét chói tai kia, khiến cho Hàn Thần Tị nghe được bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Còn Cừu Vĩ đang dừng xe đợi đèn đỏ ở phương xa, cũng hắt xì một cái thật lớn.
Từ lúc vô thức cầm lấy số tiền boa này, Cừu Vĩ vẫn rất băn khăn. Những hóa đơn kia cậu vẫn luôn đặt ở ngăn kéo cuối cùng ở trong phòng, bởi vì nếu mang theo trên người, cậu nhất định sẽ không cẩn thận mà làm rớt mất, đến lúc gặp lại Hàn Thần Tị không trả lại đủ tiền sẽ làm cậu cảm thấy lúng túng.
Trở lại cửa hàng hỏi ý kiến của quản lý thì kết quả cũng không khác lời Hàn Thần Tị nói, đồng nghiệp cũng muốn cậu nhận số tiền dó, bởi vì có thể có một khoản bổng lộc lớn như vậy, là điều bọn họ mong còn không được. Bọn họ trêu chọc muốn Cừu Vĩ phải đãi khách, nhưng cậu từ chối, không phải bởi vì keo kiệt, mà là cậu vẫn không có ý định nhận số tiền này.
Cừu Vĩ nhớ tới lời mẹ mình đã từng nói, tiền phải là do bản thân quang minh chính đại kiếm được, cho dù nghèo tới mức không còn một xu, cũng không thể nhận đồ bố thí của người khác.
Đúng vậy, cậu phải kiếm tiền một cách đường đường chính chính; nếu như nhận số tiền của Hàn Thần Tị, cậu sẽ bắt đầu có hy vọng xa vời, sẽ vọng tưởng đi ngoài đường sẽ nhặt được tiền, hoặc là đi mua một Jackpot xổ số, nếu muốn những mơ mộng không thực tế này, còn không bằng chăm chỉ học tập còn thỏa đáng hơn.
Số tiền boa này là nguồn gốc sự phiền não của Cừu Vĩ, cậu muốn chặt đứt nó, nhưng từ ngày đó, Hàn Thần Tị cũng không có gọi pizza nữa.
Còn về phía bên kia, Hàn Thần Tị vốn là muốn lập tức áp dụng hành động, lại gọi thêm vài lần giao bánh, làm cho Cừu Vĩ tự động đưa đến cửa, nhưng mà một cú điện thoại lại đột ngột phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Một nhà máy ở nơi nào đó của Đại Lục xảy ra chút vấn đề, thư ký vạn năng kiên quyết bắt hắn phải đứng ra giải quyết, tiện thể thư giãn gân cốt, tránh cho hắn bị mắc chứng loạn trí của người già.
Không lay chuyển được sự làm phiền mặt dày mày dạn của thư ký, Hàn Thần Tị đành phải ngự giá thân chinh.
Đến lúc quay trở về thì đã là ngày thứ ba. Rõ ràng chỉ là một việc nhỏ, nhưng dưới sự thổi phồng của thư ký hắn, giống như thể bầu trời sắp rơi xuống, mặt đất sắp sụp đổ, thậm chí so với vụ thử tên lửa còn khủng bố hơn, điều đó chứng tỏ tên đó căn bản có mưu đồ, không muốn nhìn thấy hắn ung dung tự tại mà thôi.
Từ sân bay đi xe trở về Đài Loan, đọc đi đọc lại rất nhiều lần phần tài liệu trên tay do Phí Tương thu thập.
Hóa ra chàng trai kia tên là Cừu Vĩ, lớn lên trong một gia đình đơn thân thiếu vắng cha. Nguyên nhân đi làm thêm là bởi vì kinh tế trong nhà túng thiếu, phải dựa vào chính mình để kiếm tiền học phí.
Hắn lại tiếp tục đọc xuống phía dưới, hiện tại cậu đang theo học ngành kế toán ở trường T. Rất có tiền đồ, chỉ là dựa theo tính cách chính trực của cậu, muốn thích ứng với việc ngươi lừa ta gạt trên thương trường… Xem ra còn cần tôi luyện rất nhiều đây!.
Sự nhộn nhịp và hối hả của trung tâm thành phố Đài Bắc, một chiếc Mercedes-Benz đen lao vút đi trên con đường náo nhiệt, ánh nắng vào lúc năm giờ chiếu vẫn chói mắt như cũ, chiếu vào thân xe đen bóng tỏa sáng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Một chiếc xe như vậy ở Đài Bắc cũng không hiếm thấy, nhưng vẫn làm cho người ta nhịn không được mà nhìn ngắm nó vài lần, dù sao không phải ai cũng có đủ khả năng để mua được nó.
Ngồi trên chiếc ghế bọc bằng da cao cấp, Hàn Thần Tị buồn chán nhìn phong cảnh ngoài đường chợt vụt qua ngoài cửa sổ. Bày ra một vẻ mặt không chút thay đổi, không ngừng vượt lên phía trước; sống tại một thành phố như thế này, chỉ cần bản thân lười biếng buông lỏng một chút, sẽ bị người khác vượt lên trước rồi sau đó là bị chìm nghỉm mất.
Cho nên, hắn vẫn luôn đi tuốt ở đằng trước. Chuyện ven đường không làm cho hắn thấy hứng thú, hắn chỉ bị mục đích treo ở phía trước hấp dẫn mà thôi.
Chỉ có điều, hành vi của con người vẫn không thể nói chính xác được, rất khó có người cả đời cũng không có lần phá lệ nào. Lúc chiếc Mercedes-Bennz đen chạy ngang qua một công viên, một đám người ở sân bóng rổ gần đấy liền thu hút sự chú ý của Hàn Thần Tị, hắn tập trung nhìn vào, đồng thời trên mặt cũng hiện ra một nụ cười, lên tiếng ra lệnh nói: “Ngừng xe lại.”.
Tài xế nghe lời, lập tức cho xe đỗ an toàn ở bên đường, rồi xuống xe cung kính mở cửa thay cho Hàn Thần Tị.
Một tay đút ở trong túi quần tây, Hàn Thần Tị ung dung bước đi về chỗ đám người đang chơi đùa vui vẻ kia. Bộ tây trang màu xám đậm cùng kiểu tóc màu đen ngang bướng càng tô điểm thêm phong cách của hắn, những đường nét của ngũ quan cân xứng hài hòa càng được phác họa rõ ràng dưới ánh mặt trời, khiến cho những cô gái đang vây xem bên cạnh nhịn không được mà liếc trộm hắn vài lần.
Đám thanh niên trên sân bóng rổ đang tiến hành cuộc thi đấu ba chọi ba, mặc dù chỉ là vui chơi thuần túy, nhưng những màn tấn công phòng ngự cũng vô cùng quyết liệt, khiến cho người quan sát xung quanh cũng tập trung không ngừng reo hò.
Nhưng Hàn Thần Tị chỉ cảm thấy hứng thú với người mặc chiếc quần sooc màu đỏ cùng chiếc áo thun màu trắng ở chính giữa. Hắn bình tĩnh nhìn thân ảnh chạy tới chạy lui trên sân bóng của Cừu Vĩ, linh hoạt chuyền bóng trợ công, cũng tùy thời mà thực hiện những cú ném bóng dài ghi ba điểm. Bóng xoạt một tiếng rồi chui vào rổ, cuộc đấu lúc này cũng kết thúc.
Bạn bè trong đội vui vẻ mà choàng vai Cừu Vĩ hò reo, một vài cô gái rõ ràng là có quen biết cũng chạy tới ân cần đưa nước cùng khăn.
Trên khuôn mặt nhã nhặn của Cừu Vĩ tràn ngập sự phấn chấn, nụ cười rạng rỡ hiện lên khuôn mặt cậu, đôi mắt đen như mực sáng lên, nhanh chóng thu hút ánh mắt của Hàn Thần Tị, càng làm cho hắn nhìn thấy đến nỗi thất thần mà bình thường khó có thể trông thấy.
“Tiểu Cừu.” Một người bạn chú ý tới ánh mắt của Hàn Thần Tị, hắn vỗ vai Cừu Vĩ, chỉ chỉ về phía Hàn Thần Tị, “Cậu quen anh ta sao? Anh ta cứ đứng ở đó nhìn chúng ta.”.
Cừu Vĩ nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của người bạn, vừa nhìn thấy Hàn Thần Tị liền sửng sốt. “Các cậu chờ tớ một tí.” Sau khi bỏ lại những lời này, Cừu Vĩ chạy về phía Hàn Thần Tị đang đứng, “Hàn tiên sinh, anh… Sao lại ở đây?”.
Hàn Thần Tị phục hồi tinh thần lại, nhìn Cừu Vĩ nở nụ cười nhẹ, “Đúng lúc tôi đi ngang qua đây, thì nhìn thấy mọi người đang chơi bóng. Hôm nay cậu không có tiết học sao?” Cho dù đối phương đầu đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi hương tựa như ánh nắng trên người Cừu Vĩ, nhẹ nhàng, khoan khái, không có bất kỳ kiểu cách nào.
“Chỉ tới buổi sáng.” Cậu đã lên năm tư, chương trình học tự nhiên được giảm đi rất nhiều so với bình thường. “À, đúng rồi!” Thiếu chút nữa cậu đã quên mất chuyện mà cậu luôn tự nhắc nhở bản thân cần làm, vì vậy vội vàng nói với Hàn Thần Tị: “Hàn tiên sinh, anh chờ tôi một chút, tôi muốn đưa anh một thứ.” Đã đến lúc mang một ngàn nhân dân tệ trả lại cho khổ chủ.
Cừu Vĩ vội vàng chạy về phía những người bạn đang đợi mình, “Tiểu Cao, trên người cậu có một ngàn nhân dân tệ không?” Không ngờ hôm nay sẽ gặp được Hàn Thần Tị, cho nên cậu không có mang tiền theo.
“Không có.” Tiểu Cao lắc đầu, nhún vai, “Cậu cần một ngàn làm gì?”.
“Lúc trước tớ thiếu nợ anh ta.” Cừu Vĩ đơn giản trả lời câu hỏi của Tiểu Cao, chợt quay đầu hỏi những người khác, “A Phi, cậu có tiền không? Cho tớ mượn trước, ngày mai tớ sẽ trả lại cậu.”.
“Bây giờ đã cuối tháng, sớm tiêu hết rồi!” A Phi cũng lắc đầu nhíu mày, nhưng mà lúc liếc mắt nhìn về phía Hàn Thần Tị đang đứng ở xa, bỗng chốc ngời sáng, “Đúng rồi, Tiểu Cừu, sao cậu lại quen với người đàn ông kia vậy?”.
“Lúc đi làm thêm thì quen biết, sao thế?”.
“Làm thêm? Cậu không phải đi giao pizza sao? Sao lại có liên quan tới anh ta?”.
“Anh ta là khách hàng!” Cừu Vĩ có chút không kiên nhẫn dưới một loạt các câu hỏi của A Phi, dù sao để cho Hàn Thần Tị chờ lâu như vậy cũng không tiện. “A Phi, Tiểu Cao, bằng không các cậu xem trên người có bao nhiêu tiền gom hết lại, xem coi có đủ hay không.”.
Tiểu Cao nghe vậy, ngoan ngoãn đi về chỗ để ba lô lấy tiền. Đối phương cũng mất công đến đây để đòi nợ, cậu phải giúp đỡ bạn bè một phen như thế mới coi là có tình có nghĩa chứ.
Trái lại A Phi lại hưng phấn ôm lấy Cừu Vĩ, “Tiểu Cừu, cậu không biết anh ta là ai sao? Anh ta là Hàn Thần Tị tiếng tăm lừng lẫy đấy! Phó tổng tài của tập đoàn Hàn thị, được tạp chí kinh doanh bầu chọn là người đàn ông độc thân có giá trị nhất của thế kỷ hai mươi ở Đài Loan!”.
Những người học kinh doanh như bọn họ làm gì có người nào không muốn nịnh bợ Hàn Thần Tị chứ, có người nào lại không muốn vào tập đoàn Hàn thị làm việc chứ? Hơn nữa đãi ngộ của Hàn thị vô cùng tốt, cho nên muốn vào Hàn thị lại càng không dễ dàng.
“Eh?” Lời nói của A Phi làm cho Cừu Vĩ nghi ngờ mà nhíu mày lại, liếc hắn một cái.
“A Phi…” Cừu Vĩ bặm môi, rất khách khí, cực kỳ lịch sự mà đặt tay lên vai hắn, “Quen cậu nhiều năm như vậy, tớ cũng không biết hóa ra cậu lại thích đàn ông.” Nhìn vẻ mặt phấn khích của hắn, còn chú ý tới nhất cử nhất động của đối phương như vậy, quả thực giống như mấy cô gái trẻ gặp được thần tượng vậy.
“Đi chết đi!” A Phi nghe Cừu Vĩ nói như vậy, lập tức đánh cậu một cái, “Ai thích đàn ông chứ! Tớ là muốn nói, nếu như hai người quen thân, thì giới thiệu cho tớ quen một chút, tớ thực sự muốn vào tập đoàn Hàn thị sắp điên rồi.”.
Cừu Vĩ xoa xoa bả vai bị đánh đau, vùng xung quanh lông mày nhăn lại đầy tức giận mà lẩm bẩm một tiếng: “Đã nói chỉ là khách hàng, ở đó còn quen thân cái gì.” Cho nên bản thân là lực bất tòng tâm rồi!.
Lúc này, Tiểu Cao cầm tiền chạy lại, “Tiểu Cừu, trên người tớ tổng cộng có bốn trăm nhân dân tệ, nhưng chỉ có thể cho cậu mượn ba trăm, còn một trăm tớ phải giữ lại để trả tiền bữa ăn tối nay.
“Cảm ơn.” Cừu Vĩ nhận tiền rồi cũng hung dữ liếc nhìn A Phi, ý bảo hắn đừng nằm mơ nữa, nhanh đi lấy tiền đi.
“OK, chờ tớ một chút.” A Phi hiểu ý, cũng xoay người đi lấy tiền, chỉ chốc lát sau liền trở về, “Bốn trăm.” Hắn cầm tiền đưa cho Cừu Vĩ.
“Ừ, tớ còn hơn ba trăm…” Cừu Vĩ cúi đầu tính toán số tiền còn sót lại trên người mình, xem ra tối nay đành phải nhịn rồi.
Cừu Vĩ cầm một ngàn nhân dân tệ trong tay, vội vàng chạy về phía Hàn Thần Tị vẫn luôn đứng đợi mình. “Hàn tiên sinh, thật ngại, để anh chờ lâu như vậy.”.
“Không sao.” Thoáng nhìn số tiền trên tay Cừu Vĩ, Hàn Thần Tị đã biết Cừu Vĩ ngay thẳng muốn làm gì, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Chỉ là một ngàn nhân dân tệ, nhưng lại giống như một việc gì đó rất khó giải quyết, cứ cầm như vậy cũng không được sao?.
Không phát hiện Hàn Thần Tị không vui, Cừu Vĩ chỉ mỉm cười cầm tiền đưa qua. “Hàn tiên sinh, tôi vẫn luôn muốn trả lại tiền cho anh, tôi đã suy nghĩ rồi, tiền này tôi không thể nhận.”.
Thản nhiên nhìn lướt qua một ngàn kia, Hàn Thần Tị dời tầm mắt đi, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ vì bị ánh nắng chiếu vào của Cừu Vĩ, lộ ra nụ cười mê người. “Tôi mời cậu ăn cơm, được không.”.
“Hả…” Lời mời đột ngột làm cho Cừu Vĩ gãi đầu khó hiểu, “Lát nữa tôi còn phải đi học bổ túc nữa.” Huống chi hai người cũng không có nói chuyện gì nhiều, Hàn Thần Tị sao lại đột nhiên muốn mời mình ăn cơm?.
Đến lúc này, tính nhẫn nại của ngày hôm nay của Hàn Thần Tị tuyên bố phá sản, ánh mắt của hắn trầm xuống một chút, đưa tay cầm lấy một ngàn nhân dân tệ trên tay Cừu Vĩ, “Đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, lần tới gặp lại.”.
Cho dù bị Cừu Vĩ từ chối làm hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng hắn vẫn lộ ra nụ cười lịch sự, lúc này mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Hừ, hóa ra cảm giác bị người khác từ chối là như thế này… Sau khi Hàn Thần Tị ngồi trở vào trong chiếc xe mát mẻ, thông qua chiếc gương hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Cừu Vĩ hoàn toàn không hề phát hiện sự tức giận của hắn đang chạy vội để chỗ những người bạn đang đợi, có chút bực mình.
Rất rõ ràng, cậu hoàn toàn khác biệt so với tất cả những người hắn đã từng quen biết, từng quan hệ, những cách thức mà hắn đã từng dùng với những người phụ nữ trước đây, hoàn toàn không thể áp dụng trên người Cừu Vĩ.
Nhìn vừa mắt, có lúc sẽ chủ động mời, nhưng đại đa số đều là đối phương tự động đưa đến cửa, tiếp theo đó là lên giường, sau đó lại là đường ai nấy đi.
Hắn chưa từng bị đối phương nào được hắn coi trọng từ chối cả, cho nên khoảng thời gian từ quen biết đến lên giường đều cực kỳ ngắn, hắn chưa từng phải bỏ ra chút kiên nhẫn nào để bồi đắp cả.
Nhưng Cừu Vĩ quả thật giống như lời Phí Tương đã nói, thực sự không thể dùng thủ đoạn quen thuộc mà bản thân hay dùng được, xem ra cần phải phí công một thời gian thì mới thành công được.
Nhưng, bản thân… Phải nhẫn nại cho đến lúc đó sao?.
Hàn Thần Tị châm một điếu thuốc, con ngươi đen sắc sảo híp lại hút lấy một hơi. Mùi thuốc lá ngập tràn khắp xe, hắn nhớ tới mùi hương tươi mát giống như hơi thở của ánh nắng trên người Cừu Vĩ lúc nãy.
-HẾT CHƯƠNG 1-
—
(*):câu này đồng nghĩa với chó chê mèo lắm lông, ý nói bản thân mình thì chẳng hơn ai mà cứ đi chê bai người khác