Hơn nữa chắc chắn sẽ là loại màu sắc và hương vị đầy đủ...
Bởi vì quá mải mê pha trà mà cô đã quên mất việc phải sấy khô quần trước.
Năm phút sau, cô bưng khay có hai tách trà trên đó, tao nhã bước vào văn phòng, đương nhiên cũng không quên gõ cửa.
"Tổng giám đốc Quyền, trà mà anh muốn."
Đặt tách trà lên bàn, cô ngẩng đầu lên, chớp mắt với Quyển Giản Li và mỉm cười ngọt ngào.
Cái nhìn đó khiến ngài Li phải ngẩn ngơ.
Khi người phụ nữ này khi cười vô cùng xinh đẹp.
“Trong đôi mắt trong veo không vương chút bụi trần kia, có ánh sáng đủ màu sắc...
Sau khi đạt được mục đích mình muốn, cô mới lặng lẽ thu ánh mắt lại. Nhưng khi quay đầu lại, lại bắt gặp một ánh mắt ngạc nhiên khác.
Bốn mắt nhìn nhau, như có cơn cuồng phong lướt qua.
Hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, trong, mắt vô tình hiện lên một tia chán ghét.
Sau cùng không nói gì cả, ngoan ngoãn đứng, sang một bên.
Sau sự ngạc nhiên lúc ban đầu, người phụ nữ kia cũng bình tĩnh thu hồi ánh mắt của mình.
Chỉ là không cách nào che đậy được sự hung, ác trong ánh mắt, khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
“Cậu Li, những giải thưởng này đều là anh giành được lúc ở châu Âu phải không? Thật sự khiến người ta phải ghen tị. Nếu một người bình thường muốn có được những giải thưởng này, e rằng phải đốc toàn bộ sức, nỗ lực cả đời cho nó. Cậu Li vậy mà lại được nhiều giải thưởng như vậy. Quả thật là rất lợi hại, khó trách mẹ tôi luôn hết lời khen ngợi anh...”
Từng tiếng đều vô cùng hờn dỗi, Lâm Mặc Ca cảm thấy ớn lạnh.
Đáng tiếc văn phòng này lớn như vậy, cô. muốn trốn nhưng lại không có chỗ trốn.
“Mẹ vẫn luôn kêu tôi phải cố gắng học hỏi cậu Li, không biết khi nào Cậu Li mới có thời gian, người ta có rất nhiều câu hỏi muốn xin thỉnh giáo...”
“Cô Lâm quá khen rồi, đều là chuyện trước đây, không nhắc tới nữa.”
Sắc mặt Quyền Giản Li lạnh lùng, môi mỏng hơi hé mở, giả bộ ra vẻ chính nhân quân tử.
Trong lòng Lâm Mặc Ca nghĩ thẩm, ai mà không biết cái tâm địa gian giảo của anh chứ?
Nói không chừng anh dựa vào khuôn mặt như tảng băng này để quyến rũ phụ nữ.
Trước đó không phải ngay cả cô cũng suýt chút nữa bị anh bắt đi rồi sao?
Ngay khi anh nói ra câu anh có bệnh tình cảm. trong sạch, không thể cưới người phụ nữ mình không yêu về nhà.
Lúc đó cô thực sự đã bị anh làm cho cảm động một chút xíu.
Nhưng ai có thể ngờ rằng mới trong nháy mắt, người đàn ông này đã tự tát vào mặt mình bôm bốp như thế.
“Cậu Li, giữa tôi và anh cần gì phải xa cách như vậy? Cứ gọi tôi là Nhược Du là được...”
'Vừa nở nụ cười xinh đẹp, còn không quên kéo cổ áo xuống.
Để cho phần nảy nở trên ngực mình trông bắt mắt hơn.
Quyển Giản Li vẫn bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng.
Anh nho nhã bưng trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, một giây sau, lông mày cau lại, sắc mặt tái xanh.
Đã ngậm ngụm trà vào miệng rồi nên có nuốt. cũng không được, mà nhổ ra cũng không xong.
Khuôn mặt điển trai đần có dấu vết nhăn nhó...
“Cậu Li... Anh không sao chứ..."
Điều làm gián đoạn lời nói của cô ta chính là bóng đáng chạy như bay của ngài Li lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Một giây sau, có tiếng nước chảy róc rách.
“Phụt ha ha...”
Lâm Mặc Ca thực sự không thể kìm được nên bật cười thành tiếng.
“Tổng giám đốc Quyền, đây là trà bổ thận bảo dưỡng sức khỏe mà tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho anh, chẳng lẽ không ngon sao... Anh không thể lãng phí như vậy được đâu...”
Vừa cố nén cười, cô vừa nói với lên vài câu vào nhà vệ sinh.
Thực tế cô không làm gì cả, chỉ cho một ít cà phê, sữa chua rồi gì gì đó vào trà, à đúng rồi và thêm một thìa nhỏ chất tẩy vết bẩn mà cô tìmthấy trong nhà vệ sinh.
Cô nghĩ chắc là dì lao công đã để trong đó.
Không ngờ nó đã phát huy tác dụng.
Đây cũng là nhờ trợ lý Anna đã nhắc nhở, nếu không cô đã không nghĩ tới một cái kế tuyệ như thế này.
“Lâm Mặc Ca! Cô quả thật vẫn không biết xấu hổ như trước... Cô không suy nghĩ xem thân phận của mình là gì, còn đám phát điên ở đây! Cô rõ ràng đã bôi nhọ nhà họ Lâm chúng tôi! Tôi thật không biết người mẹ đó của cô đã giáo dục cô như thế nào...”
Lâm Mặc Ca lạnh lùng 'hứ' một tiếng, nụ cười trên khóe miệng càng sâu rộng hơn.
“Không biết quý cô ngực bự không đầu óc này là ai? Hình như tôi không hề thân thiết với cô? Xin. cô nói chuyện sạch sẽ một chút..”
“Bộp.....”
Một cơn đau rát chặn đứng những lời còn lại.
Bên tai ù ù, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tức giận, giơ tay định đánh trả lại.
Đột nhiên, một cảnh tượng thê lương chợt thoáng qua trong tâm trí cô.
Năm đó, cô mới vừa tròn năm tuổi, cùng mẹ chuyển đến nhà họ Lâm.
Khi đó Lâm Nhược Du cũng lớn cỡ cô, nhưng là vì có thân phận cô cả cao quý nên rất kiêu ngạo, hống hách.
Ngay ngày đầu tiên, đã dùng đá đập vỡ đầu cô, còn chỉ vào mũi cô và mắng cô là đồ con hoang, con của hồ ly tỉnh sinh ra, hoàn toàn không xứng. bước vào cổng nhà họ Lâm.
Cô vừa định phản kháng thì đã bị mẹ ngăn lại.
Mẹ giữ chặt cô còn nhỏ lại, nước mắt đã trào ra.
“Mạc Ca à, là lỗi của mẹ, là mẹ đã không biết liêm sỉ xem vào phá hoại gia đình bọn họ, tất cả lỗi là lỗi của mẹ... Bọn họ mắng đúng lắm. Chúng, ta đã mắc nợ bọn họ, cho nên con không thể ra tay. được, con đã biết chưa? Nếu như bị đánh mắng, thì cũng đều phải nhẫn nhịn lại, coi như là chuộc
lỗi...."
Từ nhỏ cô và mẹ đã nương tựa vào nhau mà sống, lời của mẹ cô tuyệt đối không đám làm trái.
Vì cô không muốn làm mẹ buồn lòng. Vì vậy, cho dù cô có ấm ức đến thế nào, cũng đều sẽ nhẫn nhịn.
Kể từ đó, mẹ hầu như ngày nào cũng nhắc nhở bên tai, nói với cô không được phản kháng, dù có bị đánh cũng không được đánh trả, hoặc bị mắng. cũng không được trả lời lại.
Cho dù bị đánh chết, bị mắng chết, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Vì để mẹ yên lòng và giúp mẹ chuộc lỗi, từ khi cô còn bé xíu, trong lòng đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn, nhưng không một ai hay.
Cho nên, cho đến tận bây giờ, khi cô muốn ra tay, tự nhiên vẫn sẽ nghĩ đến mẹ lời nói, lập tức kìm nén.
Bàn tay giơ lên giữa không trung đến cuối cùng vẫn đóng băng ở đó.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của cô, Lâm Nhược Du cười điên cuồng.
“Ha ha, đồ con hoang chính là đồ con hoang, đừng bao giờ nghĩ đến việc cắn lại chủ nhân! Lâm Mặc Ca, tôi còn tưởng rằng cô ra nước ngoài mấy năm đã có bản lĩnh rồi, không ngờ cô vẫn như trước đây, hèn nhát, vô dụng!”
Đôi mắt đó, nhuốm màu ghen tị và ác ý, quét qua má Lâm Mặc Ca và rơi xuống đường viền cổ áo của cô.
Từ trong hốc mũi cao quý toát ra một tiếng. giễu cợt khinh bi. " Quả nhiên, là một đứa con hoang do người đàn bà khốn kiếp sinh ra, trời sinh đã có cốt cách hồ ly. Cô cho rằng mặc nhủ vậy là có thể dụ dỗ được cậu Li, leo lên giường của anh ấy sao? Nằm mơ đi! Cậu Li mắc chứng sợ sạch sẽ, loại giày rách như cô, trong mắt cậu Li, nó không khác gì rác rưởi, hiểu chưa...”
Dường như nói đến khi hăng say thì lời nói càng lúc càng cay độc.
Trong đôi mắt độc ác đó cũng lóe lên sự phấn khích.
“Nếu như năm đó không phải cô khua môi múa mép trước mặt Vũ Thần, thì anh ta đã không. chia tay với tôi! Tôi luôn ghi nhớ món nợ này của cô... Vậy mà cô còn khôngbiết tự lượng sức mình. dám xuất hiện trước mặt tôi, đúng là tự tìm đường, chết mà.....”
“Chị im đi!”
, Lâm Mặc Ca lạnh giọng lên tiếng, ngắt ngang lời cô ta.
Cô nhướng mi và đối mặt với ánh mắt độc địa đó.
Trong đôi mắt trong veo ánh lên sự hận thù.
Trái tim cô đang đau đớn từng đợt một.
Vũ Thần...
Chỉ cần nghe thấy cái tên này, trái tỉm cô sẽ co thắt lại dữ đội.
Một chàng trai điển trai và dịu đàng như chính cái tên của mình, chính là vết thương vĩnh viễn trong lòng cô.
Không thể chữa lành, không thể chạm Vào...
Vào ngày đầu tiên vào cấp hai, quần áo của cô đã bị Lâm Nhược Du cắt nát, ném xuống cống.
Còn Vũ Thần như một thiên thần xuất hiện, vừa khoác áo khoác cho cô vừa bảo vệ cô ở phía sau.
Kể từ đó, hình bóng ấy như mặt trời mùa đông ấm áp soi sáng trái tìm cô.
Bóng tối tích tụ trong lòng hơn mười năm đã được xua tan đi hết...
Cấp hai, cấp ba.
Trong suốt sáu năm* đó.
*Bậc học của Trung Quốc khác Việt Nam, cấp một 6 năm, cấp hai 3 năm, cấp ba 3 năm.
Chàng thiếu niên ấm áp và nho nhã đó luôn ở bên cạnh cô.
“Thời thanh xuân âm u như đêm đen của cô cũng vì thế trở nên tươi sáng và sống động.
Cuộc đời của cô đã có sắc màu riêng.
Trong trái tim cô, Vũ Thần là một đại anh hùng bước trên những đám mây cát lành đầy màu sắc đến.
Do đó kết cục ngay từ đầu, đã không thể đoán trước được
Lâm Nhược Du đã yêu Vũ Thần kể lần đầu tiên gặp mình.
Từ đó trở đi, một mình cô rơi vào biển tình yêu.
Quanh quẩn theo bên cạnh anh ta, đồng thời lúc đó, cũng coi những người phụ nữ khác là tình địch.
Đặc biệt là Lâm Mặc Ca.
Lâm Nhược Du tính tình ngỗ ngược và cay nghiệt, thứ cô ta thích, cô ta sẽ làm mọi cách để có cho bằng được.
Nếu như không vậy thì sẽ hủy hoại nó.
Trong mắt cô ta, Vũ Thần là món đồ quý hiếm. nhất trong số những thứ mà cô ta thích, vì vậy cô. ta càng trân trọng hơn.
Kết quả là cho dù đã dùng mọi kế để gieo rắc bất hòa, chia rẽ.
Đẩy Lâm Mặc Ca ra xa.
Bức thư mà Vũ Thần viết cho Lâm Mặc Ca quanh qua quẩn lại rơi vào tay của Lâm Nhược Du.
Vì vậy, địa điểm hẹn nhau mà vốn dĩ Lâm Mặc Ca nên xuất hiện, cuối cùng, người xuất hiện phải là Lâm Nhược Du.
Cô ta dường như cũng bị nghiện, trong suốt sáu năm cô ta cũng rất hưởng thụ, không hể biết chán.
Mãi cho đến khi...
Vào ngày sinh nhật của mình, cô đã bị Vũ “Thần từ chối thẳng thừng.
Sau đó, cô ta như phát điên tìm đến Lâm Mặc Ca, trút hết mọi tức giận của mình lên người cô.
Trước mặt mọi người trong lớp, nói mẹ cô là hồ ly tỉnh phá hoại gia đình người ta, còn cô là một đứa con hoang không biết xấu hổ
Cho đến bây giờ, Lâm Mặc Ca vẫn còn nhớ rõ đáng vẻ thảm hại không chốn dung thân của mình vào ngày hôm đó.
Càng nhớ rõ hơn cảm giác ấm áp khi Vũ Thần ôm cô vào lòng sau khi tìm thấy cô.
Tuy nhiên, những gì Lâm Nhược Du nói không sai, cô chính là một đứa con hoàng thấp kém.
Một người với thân phận hèn mọn như vậy, cô hoàn toàn không xứng với một cậu chủ trong sạch và ấm áp như Vũ Thần.
Từ xa xưa, tai họa không bao giờ đến một. lần.
Bố bị điều tra và bị bắt giam vào tù.
Mẹ cũng bị chuyện này mà bị kích thích, bệnh không gượng dậy nổi.
Hai mẹ con nhà họ Lâm cũng nhân cơ hội này đuổi họ ra ngoài, tự sinh tự diệt.
Vì để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, cô đã tự mình tìm lối thoát.
Cuối cùng, cô đành sự trong trắng của mình cho một người đàn ông xa lạ.
Sau đêm đó, ngay cả hy vọng và tôn nghiêm duy nhất của cô cũng bị tước đoạt.
Một người bẩn thỉu và thấp hèn như cô, làm. sao có tư cách đứng bên cạnh Vũ Thần?
Thậm chí còn hèn mọn đến mức ngay cả một lời giải thích cũng không đám nói ra.
Vì cô biết cho đù có nói ra cũng vô ích.
Một người hèn mọn như cô làm sao dám đòi hỏi xa hoa?
Cuối cùng, đành giương mắt nhìn chàng thiếu. niên ấm áp như ánh mắt trời rời đi.
Vĩnh viễn rời xa cuộc đời của cô.
Kể từ đó, thanh xuân của cô đã kết thúc trong sựu tối.
Cuộc sống của cô một lần nữa cũng trở lại với bóng tối không nhìn thấy được ánh mắt trời.
Chỉ có trái tim tan vỡ đó, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng cô mới đám lấy nó ra và hàn gắn lại.
Năm năm trôi qua, cô tưởng chừng như đã quên hết mọi chuyện, cũng đã thoát khỏi những tháng ngày u buồn, tăm tối ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]