Chẳng qua là, Nguyệt Nhi chỉ lấy một đì đang. quấn khăn trên đầu.
“Bạn nhỏ, muộn thế này rồi mà sao còn không về nhà? Nhìn cháu đáng yêu thế này, chắc chắn là một bé trai nhỉ?”
Dì mỉm cười chào hỏi cô bé.
Nguyệt Nhi vốn không vui, bây giờ lại càng. tức giận.
“'Nguyệt Nhi không phải là bé trai đâu!”
Nhưng giọng của cô bé rất mềm mại, không thể nào phân biệt được.
Bởi vì giọng của trẻ con đều giống giọng sữa,
"Dì sai rồi, đì mua kẹo cho cháu có được không?”
Đôi mắt to tròn của Nguyệt Nhi mọng nước, hàng mi đài khẽ chớp, đáng yêu chết đi được.
“Nguyệt Nhi không muốn ăn kẹo, nếu mà là kem thì...”
'Người phụ nữ quấn khăn trên đầu âm thầm nở nụ cười xấu xa, không ngờ trẻ con bây giờ lại dễ lừa như thế.
'Vươn tay muốn kéo Nguyệt Nhỉ ải.
'Nhưng đúng lúc này, một âm thanh thắng gấp
xe vang lên, mém chút đâm thủng màng nhĩ của cô ta.
“Ẩm...”
Cửa xe được mở ra, mấy người mặc đồ đen bước ra ngoài, đằng sau còn có một ông lão nước mắt lưng tròng ra theo.
“Cậu chủ nhó, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi... Chắc là lạnh cóng rồi đúng không? Chúng ta mau về nhà thôi...”
Quản gia ôm bé con vào trong lòng, kích động không thôi.
Gần như đã tìm cả cái thành phố S này một lượt, mới tìm được cậu chủ nhỏ.
'Nếu thật sự là chạy mất rồi,, sợ là nhà họ Quyền cũng không yên ổn nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mommy-bao-boi-daddy-la-tong-giam-doc-sieu-quyen-luc/3393160/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.