Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên
Nhìn vào ánh trăng treo giữa trời đêm kia cũng chẳng biết bây giờ là canh mấy, cả khe núi chỉ còn mỗi tiếng côn trùng râm ran, mí mắt Thu Nhân Hiên nặng trĩu, từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Thật ra Hạ Tu Ngôn cũng rất buồn ngủ, nhưng vì là lần đầu tiên qua đêm ở trong rừng, lại nhớ đến chuyện hôm nay thì trong lòng cảm thấy buồn bực không tài nào chợp mắt được. Cậu nhìn cô gái nhỏ ngồi ở bên cạnh đang say sưa giấc nồng tựa như chẳng có gì băn khoăn thì lấy cùi chỏ đụng vào cánh tay của nàng: “Ban đêm giữa rừng núi thế này, sao cô ngủ ngon lành thế, không sợ hả?”
Thu Hân Nhiên bị cậu đánh thức, nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, ngáp một cái giọng ngái ngủ đáp lại: “Từ nhỏ tôi đã ở trên núi, thế tử nói xem tôi có sợ không?”
“Vì sao từ nhỏ cô lại ở trên núi?”
Thu Hân Nhiên trả lời: “Bởi vì lúc sư phụ tôi nhặt tôi về nuôi dưỡng, người đang sống ở trên núi. Sư phụ tôi ở đó dĩ nhiên tôi cũng sống ở đó rồi.”
Hạ Tu Ngôn trước đây không biết thân thế của nàng, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô là trẻ mồ côi sao?”
“Nếu không phải trẻ mồ côi thì ai lại ở trong núi học bói toán chứ?” Thu Hân Nhiên bình thản đáp lời, tựa như chẳng hề để tâm lắm. Những lời của nàng cũng coi như đúng sự thật. Cửu tông là môn phái lớn, có nhiều con em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-viec-deu-hop-chang-kieng-ki-gi/977823/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.