Lý Hàm Ý vui mừng, còn Thu Hân Nhiên lại sầm mặt. Nàng thấy Lý Hàm Đài đến gần nhíu mày nói:
” Sao Hàm Ý lại ở đây?”
Lý Hàm Ý tưởng hắn đang hỏi mình, không chờ Vi Dật mở miệng đã giãy giụa muốn đứng dậy:
“Vi Dật bỏ thuốc vào thức ăn của em, bây giờ lão lại muốn mưu hại phụ hoàng. Hai anh em chúng ta hợp sức bắt tên tặc tử này lại!”
Lý Hàm Đài nhìn lưỡi đao của Vi Dật đang kề trên cổ của Lý Hàm Ý, nhướng mày nhìn sang ông ta. Vi Dật không nói gì, cúi đầu để mặc cho Lý Hàm Đài nhận đao trong tay mình. Lý Hàm Ý dấy lên chút nghi hoặc, nhìn Lý Hàm Đài một tay cầm đao, tay kia thì đỡ mình đứng dậy.
Thu Hân Nhiên căng thẳng, lên tiếng cảnh báo:
“Cẩn thận!”
Lý Hàm Ý vừa nghe lời này thì trực giác mách bảo, khóe mắt thấy một mảng sáng lóe lên thì vội nghiêng người né tránh. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Lý Hàm Ý may mắn tránh được chỗ yếu hại nhưng vẫn bị một đao đâm vào eo. Sắc mặt của Lý Hàm Ý biến đổi, đẩy người trước mặt ra ngã ngồi trên mặt đất. Lý Hàm Ý dùng tay bịt chặt vết thương đang chảy máu, nhìn anh trai vừa qua tuổi đôi mươi của mình đang vung đao trước người:
“Đại ca…”
Thu Hân Nhiên vội vàng chạy đến, xé vải lót trên ống tay áo băng bó vết thương cho Lý Hàm Ý. Lý Hàm Đài lạnh lùng nhìn hai người nhưng không ngăn cản. Vi Dật tiến lên nói:
“Đại hoàng tử, lúc này ngài không thể mềm lòng như đàn bà được.”
Ánh mắt của Lý Hàm Đài u ám không rõ, cầm đao đi lên trước. Thu Hân Nhiên không dám nhìn kỹ vết thương của Lý Hàm Ý. Tuy không biết băng bó thế này có tác dụng gì hay không nhưng bây giờ nàng chỉ nghĩ được một chuyện là phải cầm máu trước, nhất thời tay chân luống cuống không để ý đến sợ hãi nữa. Lý Hàm Ý tựa như không cảm giác được đau đớn, mắt nhìn chằm chằm người thanh niên đang đến gần mình:
“Quả nhiên là anh?”
Đến lúc này Lý Hàm Ý vẫn không tin tưởng tất cả đều do Lý Hàm Đài tính toán, kẻ vừa mới đâm mình một nhát chính là đại ca luôn nghiêm cẩn của mình.
Hai mắt của Lý Hàm Ý đỏ ngầu, hỏi lại:
“Anh muốn mưu hại phụ hoàng sao?”
Lý Hàm Đài siết chặt chuôi đao, vẫn im lặng không trả lời. Lý Hàm Ý tựa như con mãnh thú bị thương, gầm lên hỏi:
“Anh thật sự muốn tự tay giết em sao?”
Đối mặt với ánh mắt căm phẫn của Lý Hàm Ý, Lý Hàm Đài chỉ nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt ra, khàn giọng nói:
“Là do em tự chạy đến đây.”
Hắn nói câu này đồng nghĩa với khẳng định những suy đoán đằng trước của Lý Hàm Ý. Ánh mắt của Lý Hàm Ý mệt mỏi, cười nhạt hỏi:
“Nếu em không đến, anh định xử lý em thế nào? Phụ hoàng xảy ra chuyện bất trắc, anh và em đều ở trên núi, anh sẽ thực sự thả em bình yên xuống núi sao?”
Có lẽ bị lời này của Lý Hàm Ý nói trúng tim đen, Lý Hàm Đài cắn răng, lạnh lùng nói:
“Mặc kệ ngươi nói thế nào, nếu hôm nay ta không ra tay thì ngày sau cả ta và mẫu phi đều phải chết.”
Lý Hàm Ý bỗng thấy nản lòng thoái chí, nhìn người anh trai đã cùng mình lớn lên, cảm thấy lúc này hắn vô cùng lạ lẫm. Người ta nói gia đình hoàng gia không có cái gọi là máu mủ tình thân. Lý Hàm Ý cho rằng anh em bọn hắn tuy không thân thiết như tay chân nhưng cũng sẽ không làm đến mức giết hại lẫn nhau, không ngờ những điều này chỉ là mong muốn của bản thân mình mà thôi.
Lúc phát hiện Vi Dật có âm mưu hại vua Tuyên Đức, Lý Hàm Ý không hề lùi bước lao vào như một con mãnh thú. Thế nhưng lúc này hắn lại hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, bộ dáng từ bỏ mặc cho người ta chém giết. Thu Hân Nhiên thấy vậy sốt ruột không thôi, nàng phải kéo dài thời gian, người dưới núi thấy được pháo hiệu biết đâu sẽ có một chút hy vọng sống sót.
Thế là khi Lý Hàm Đài vung đao lên, nàng cao giọng nói:
“Nay Đại hoàng tử giết Nhị hoàng tử là vì bất đắc dĩ, vậy năm đó giết Cửu công chúa cũng là bất đắc dĩ sao?”
Nàng vừa nói câu này, chẳng những Lý Hàm Ý giật mình, ngay cả Lý Hàm Đài cũng đột nhiên sầm mặt xuống:
“Ngươi…”
“Năm đó Cửu công chúa vô tình phát hiện ra ngươi và Từ Tần dan díu với nhau. Nàng nhớ tình nghĩa anh em, không muốn nói chuyện đó ra cho Hoàng hậu biết. Cuối cùng thì sao? Lúc ngươi dìm chết nàng ở trong ao, ngươi có từng nghĩ nàng là em gái của mình hay không?”
Lý Hàm Ý nắm chặt tay của Thu Hân Nhiên, vẻ mặt hung ác gầm lên:
“Ngươi nói tiểu Cửu chết thế nào?”
Thu Hân Nhiên cảm giác cổ tay của mình sắp bị Lý Hàm Ý bóp nát, không thèm để ý đến gương mặt như sắp nổ tung của hắn, nhìn qua Lý Hàm Đài đang bối rối, nói tiếp:
“Nhiều năm qua đi như vậy, đối với cái chết của Cửu công chúa, trong lòng của Đại hoàng tử có chút xấu hổ nào không?”
Vi Dật nhanh chân bước đến, đỡ bả vai của Lý Hàm Đài, nói:
“Đại hoàng tử chớ nghe sàm ngôn của ả. Hiện tại tình hình trước mắt nguy cấp, Thục phi nương nương đang bị giam ở trong cung, Ngô Tể tướng vẫn đang chờ ngài ở dưới chân núi. Con ả này rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian để chờ viện binh lên núi, ngài tuyệt đối không được mắc mưu của ả!”
Những lời này của lão quả nhiên có chút hiệu quả. Lý Hàm Đài đang bối rối bỗng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nhìn đạo sĩ nhỏ ngồi dưới đất, trong đáy mắt nổi lên ý định giết người. Thu Hân Nhiên không phải không sợ hãi, chỉ là chuyện đã đến nước này, không còn đường lui nữa rồi. Trong nháy mắt, chẳng biết nàng lấy sức lực ở đâu, vùng khỏi cánh tay của Lý Hàm Ý, đứng trước mặt của gã thanh niên, nói:
“Còn có Từ Tần! Ngươi luôn miệng nói mình yêu nàng nhưng lại không dám cưới nàng. Ngươi trơ mắt nhìn nàng bị mẹ của mình ép uống thuốc độc ở trong chùa Thanh Long. Ngươi luôn kiếm cớ bao biện cho chính mình, cứ như ngươi đi đến bước này là do người khác ép buộc. Thật ra tất cả ngươi làm là vì chính bản thân ngươi! Đã đến nước này, ngươi còn lừa mình dối người rằng ngươi tạo phản chẳng qua vì lo lắng cho an nguy của mẫu phi, vì vinh nhục của nhà ngoại sao! Thật là kẻ dối trá tráo trở!”
Nàng mắng chửi một tràng như đạn pháo vả vào mặt của Lý Hàm Đài xong thì cảm thấy thật thoải mái, cho dù lúc này chết đi cũng rất sung sướng! Lý Hàm Đài nghe nàng nhắc đến chùa Thanh Long thì tâm trí đã rối loạn không thôi. Cái chết của Từ Tần vào đêm đó, đúng ra chỉ có mẹ con bọn hắn biết được, tại sao người trước mắt cũng biết được?
“Ta, Từ Thư Di, nguyền rủa ngươi từ nay về sau sẽ không có cuộc sống an bình… Ta nguyền rủa hai mẹ con các ngươi sẽ chết không an lành!”
Lời nguyền rủa trước khi chết của Từ Tần vào đêm đó vẫn văng vẳng bên tai, ánh mắt của cô gái trước mặt vô cùng ác liệt, trên đất tràn ngập máu tươi chảy ra từ vết thương của Lý Hàm Ý. Trong nháy mắt, Lý Hàm Đài hoảng hốt, cảm giác như mình đang nhìn thấy Từ Tần trở về từ địa ngục để đòi mạng.
Tâm trí của Lý Hàm Đài rối bời, lại bị khí thế của Thu Hân Nhiên dọa lùi một bước, hắn buông lỏng cây đao đang cầm trên tay làm nó rơi “rầm” xuống đất.
Vi Dật thấy tình thế bất ổn, lập tức vồ lên trước toang giết chết tên đạo sĩ chướng mắt này. Thu Hân Nhiên vội vã lùi lại, chân vấp vào người của Lý Hàm Ý ngồi trên đất, ngã nhào xuống đồng thời khí thế hung tàn vừa nãy cũng theo đó biến mất
Vi Dật vừa vươn tay bóp cổ của nàng thì một tiếng ho khan truyền ra từ sau màn lụa. Tất cả người trong điện khựng lại, Lý Hàm Đài tái mặt nhìn ông cụ không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, cánh tay dưới tay áo của hắn bỗng run rẩy không ngừng.
“Đài Nhi ở bên ngoài đấy à?”
Giọng nói của vị vua nằm sau màn lụa nghe vô cùng mệt mỏi.
“Đến trước mặt trẫm.”
…
Trước miếu Tế Thiên, chúng quan đang tụ tập cùng nhau, thấy người được phái đi lên núi tìm hiểu tin tức trở về thì luôn mồm hỏi thăm không ngừng. Ngôn Tình Trọng Sinh
Thị vệ kia nói:
“Bẩm chư vị đại nhân, trận pháo hồi trưa là do thời tiết khô hanh nên mới tự cháy ạ. May là quân Vũ Lâm đã kịp thời ứng phó, đã nhanh chóng dập lửa rồi. Hiện tại Thánh thượng vẫn bình an vô sự.”
Ngô Quảng Đạt nhìn quanh, vuốt râu nói:
“Chẳng qua là sấm to mưa nhỏ mà thôi. Các vị giải tán đi, chuẩn bị cho buổi lễ tế chiều nay mới là chính sự.”
Cả đám người gật đầu phụ họa, âm thầm may mắn vì lúc nãy đã không liều mình xông lên núi, bằng không biết đâu phải gánh tội phá rối lễ tế.
Vào lúc đám người đang muốn giải tán bỗng nghe một loạt tiếng vó ngựa truyền từ dưới núi lên. Lúc đầu tiếng vó ngựa ở xa nghe như tiếng mưa lộp bộp rơi lác đác, dần dần ngay cả mặt đất cũng hơi rung động, nhìn ra thấy một đội quân mặc giáp sắt, cầm binh khí chạy từ sườn núi phía Tây đến gần, trong nháy mắt đội quân đã đến trước miếu Tế Thiên. Người đi đầu mặc trang phục trắng, cưỡi tuấn mã, mặt mày tuấn tú, phong tư ngời ngời. Người đó không ai khác chính là Định Bắc Hầu mất tích đã lâu.
Phía sau y là mấy chục tướng sĩ mỗi người đều cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm đao dài, phí phách hùng dũng, áo giáp bạc mặc trên người tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hạ Tu Ngôn ghìm ngựa đi một vòng nhỏ trước miếu Tế Thiên, nhướng mày nhìn đám người đứng bên dưới, vẻ mặt ngạo nghễ châm chọc tựa như muốn cho bọn hắn thấy rõ y vẫn còn đang sống khỏe mạnh chứ không phải là oan hồn trở về từ địa ngục.
Bá quan văn võ vừa mới hoàn hồn lại sau vụ cháy ngoài ý muốn ở trên tế đàn thì giờ lại thấy Hạ Tu Ngôn tựa như thần binh từ trên trời đáp xuống, xuất hiện ở trước mắt.
“Hầu gia vẫn bình an vô sự à?”
“Hầu gia, từ ngày hay tin ngài mất tích ở núi Phục Giao, lão thần ngày đêm đều lo lắng cho an nguy của ngài.”
“Sao Hầu gia lại dẫn theo nhiều người lên núi thế kia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
…
Chúng quan trước cửa miếu cuối cùng đã nhận ra điều kỳ lạ, nhao nhao đi lên trước vừa nhìn thanh niên anh tuấn vừa luôn miệng đặt câu hỏi. Hạ Tu Ngôn ghì chặt dây cương, thản nhiên nói:
“Lúc trước tôi gặp nạn ở trên núi Phục Giao, may mắn gặp dữ hóa lành thoát được một kiếp. Nay nghe người Đạt Việt vào kinh âm mưu hại Thánh thượng trong Đại tế lễ nên mới mang binh đến cứu giá.”
Nghe y nói xong, chúng quan ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu đang êm đang đẹp tự dưng lại dính đến người Đạt Việt. Trong khoảnh khắc Hạ Tu Ngôn xuất hiện, chỉ có duy nhất Ngô Quảng Đạt biết được đại sự của bọn hắn mưu đồ nguy rồi. Lúc này thừa dịp chúng quan chưa hiểu gì, bước lên trước trầm giọng hỏi:
“Hầu gia bình an trở về chính là may mắn của Đại Lịch. Nhưng hôm nay là Đại tế lễ, Hầu gia chỉ vì tin vào mấy lời đồn nhảm đã dẫn binh lên núi phá hỏng tế lễ như thế là trọng tội!”
Hạ Tu Ngôn nhíu mày, kẹp chân vào bụng ngựa giục nó bước chậm đến, ngồi trên cao nhìn xuống lão, nói:
“Trong mắt của Ngô Tể tướng thì an nguy của Thánh thượng quan trọng hơn hay tế lễ này quan trọng hơn?”
Ngô Quảng Đạt tái mặt, lập tức phản bác:
“Lão thần tuyệt đối không có ý này!”
Lão giả vờ trấn định, nói:
“Chỉ là vừa rồi có thị vệ lên núi xem xét tình hình trở về báo rằng pháo hiệu vừa nãy là do trời hanh vật khô nên mới tự cháy. Lúc này Hầu gia dẫn binh lên núi, há chẳng phải là có ý đồ mưu phản hay sao?”
Hai từ ‘mưu phản’ này vừa vang lên, chúng quan đang đứng xung quanh bỗng biến sắc.
Không có lệnh của nhà vua đã tự mang binh vào thành, lại dẫn binh lên núi vào ngày tế lễ như thế này, nếu thật sự Thánh thượng gặp nguy thì sau này còn dễ nói; vạn nhất không phải như thế thì không khác gì đang mưu phản!”
Chúng quan ai nấy đều do dự, không ít người lên tiếng khuyên lơn:
“Ngô Tể tướng nói đúng lắm. Hầu gia tuyệt đối không được làm bậy, phải cân nhắc cho kỹ.”
Hạ Tu Ngôn ngạo nghễ nhìn bộ dáng tỏ vẻ chính nghĩa của Ngô Quảng Đạt ở giữa đám người, cười nhạt nói:
“Thân là bầy tôi, đứng trước nguy nan lại chỉ một mực nghĩ cho tiền đồ của mình, không đoái hoài đến an nguy của Thánh thượng mới là kẻ mưu phản. Lúc nãy trên núi vang lên ba tiếng pháo, lại có ánh lửa bùng lên, ấy mà Ngô đại nhân chỉ tin lời nói phiến diện, không khỏi để cho người ta nghi ngờ ngài có gì mờ ám.”
“Ngươi!”
Ngô Quảng Đạt kinh hãi, chưa kịp phản bác thì Hạ Tu Ngôn đã ghìm cương điều khiển ngựa quay lại đối diện với đám người, cất cao giọng hỏi:
“Thượng thư Bộ lễ ở đâu?”
Thượng thư Bộ lễ đang đứng giữa đám người bỗng bị gọi tên thì bước lên trước, chắp tay nói với người ngồi trên ngựa:
“Có thần ở đây.”
“Trước khi Đại tế lễ diễn ra, Bộ lễ có cử người tu sửa chuẩn bị điện phụ hay không?”
“Thần đã tận tâm tận lực chuẩn bị hết thảy, không dám lười biếng.”
“Nếu đã như vậy, lại cộng thêm hôm qua trời mưa lớn, hôm nay sao lại có đám cháy vì trời khô hanh được?”
“Chuyện này…”
Thượng thư Bộ lễ căng thẳng đổ mồ hôi ròng ròng, cúi đầu nói:
“Theo lý thì không thể xảy ra được ạ.”
Hạ Tu Ngôn cười mỉa mai nhìn chúng quan đứng trước miếu Tế Thiên với vẻ mặt khác nhau, đúng là suy nghĩ một chút thì phát hiện ra cách giải thích lúc nãy có chỗ không hợp lý. Hiển nhiên cũng có người bắt đầu nghi ngờ tên thị vệ lên núi xem xét tình hình kia.
Hạ Tu Ngôn không muốn tốn thời gian với đám người này, ngồi trên lưng ngựa nói:
“Hôm nay tế lễ có điều khác thường, an nguy của Thánh thượng không rõ, chư vị đại nhân có bằng lòng cùng với ta lên núi cứu giá hay không?
Chẳng ai biết trên núi bây giờ thế nào, tuy có nhiều điểm đáng ngờ nhưng lúc này sơ sẩy một chút sẽ thành tội mưu phản, thật sự là hành động quá mạo hiểm. Chúng quan ai nấy đều nhìn nhau, mãi không có tiếng đáp lại.
Tình cảnh này vốn đã nằm trong dự liệu nên Hạ Tu Ngôn cũng không thấy bất ngờ, đang định quay người đi lên núi bỗng có người cất cao giọng:
“Tôi đi với anh!”
Hạ Tu Ngôn ngoảnh lại, thấy một võ tướng đứng ra khỏi đám người. Người đó có tư thế đường hoàng, khí phách hiên ngang, không ai khác chính là Trịnh Nguyên Vũ. Một người ngồi trên lưng ngựa, một người đứng dưới mặt đất nhìn nhau một thoáng. Hạ Tu Ngôn mỉm cười nói với thuộc hạ ở phía sau:
“Lấy cho anh ta một con ngựa.”
Nói đoạn, y vung roi giục ngựa phóng thẳng lên núi.
Ngô Quảng Đạt quát đám thị vệ ở trước miếu Tế Thiên:
“Cản bọn chúng lại!”
Đám thị vệ tuốt đao ra khỏi vỏ nhưng chúng tướng sĩ ngồi trên lưng ngựa đồng loạt hô vang một tiếng rồi giục ngựa lao theo tướng quân khoác áo choàng trắng ở phía trước. Khí thế ngời ngời, nào ai dám cản?
Chúng quan đứng trước miếu Tế Thiên chỉ thấy mặt đất rung động, trên đường núi bỗng chốc chẳng thấy một bóng người, trước mắt chỉ còn lại một dải bụi mờ mịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]