*Tất cả dòng hội thoại được in nghiêng là nhân vật đang nói chuyện bằng tiếng Anh.
Đâu đó tiếng còi hú trên đường, Không phải tự nhiên mà người ta nói London là thành phố của sương mù bao phủ, khi mà tầm mắt của người đi đường lúc nào cũng là một màu trắng đục. Mùa đông ở đây nếu đem so với Uông Bí thì chẳng khác nào con voi với con kiến, dù có mặc nhiều áo ấm đến đâu, cơn gió lạnh buốt vẫn có thể lùa vào tận bên trong, ngấm vào từng tấc da thịt.
Tôi rùng mình kéo chặt vạt áo măng tô, chà tay liên tục để giảm bớt cái rét đang xộc vào nhưng cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Băng qua con cầu vắt ngang dòng sông Thames đã gần như bị đóng băng và chân cầu Big Ben bốc mùi hôi thối của rác thải, tôi nhắm tịt mắt, thầm hi vọng sẽ không đụng mặt một cuộc ẩu đả nào đó.
Tầng sương mù trước mắt dần tan đi, tôi bước chậm rãi vào sảnh trường học, gót giày để lại những tiếng cọc cạch trên sàn gỗ. Gõ hai lần rồi đẩy cửa, trước mắt tôi là thầy Vinyard đang ngồi sau tập hồ sơ chồng chất, hơi nóng của tách cà phê không che được vẻ khó chịu kìm nén trên vầng trán nhăn nheo. Nhận ra người trước mặt, thầy liền cất giọng:
- Sayuri, tôi thật sự đã rất kỳ vọng vào em. Vậy mà giờ... tôi đang đọc cái gì đây?
Tôi hít một hơi dài, bắt đầu nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn:
- Em vô cùng biết ơn vì thầy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699124/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.