Tôi vội xin lỗi, cố lê dậy rồi ngồi lên một cái bậc thang của tiệm nhỏ đang đóng cửa. Máu đỏ thấm qua đầu gối dưới chiếc quần bò của tôi, làm rách cả vải, trộn lẫn vào đất, xót không thể chịu được, đành ấn tạm tay để kìm máu. Tôi nhìn ngó dòng người qua lại, tủi thân muốn khóc, tự thấy mình vô dụng hết mức. - Ôi sao mà cậu chạy đến tận đây được thế? Không biết qua bao lâu, tôi giật mình ngước lên, vừa chạm vào ánh mắt của Minh Đức liền không kìm nổi mà bật khóc thành tiếng. Như một đứa trẻ cuối cùng cũng thấy mẹ. - Sao thế?
Tôi không đáp, Đức luống cuống không biết làm gì, cậu nhìn tôi dò xét một lượt. Nhìn thấy máu từ đầu gối xuyên qua kẽ tay tôi, Đức giật mình, nhăn mặt quay đi. Cậu lục tung cả túi đồ của cậu lên, không có thứ gì có thể cầm máu được liền lên tiếng: - Cậu ở đây đợi tớ một chút, nhớ là ở nguyên đây! Nhìn xuống đống đồ rải rác dưới đất, đập vào mắt tôi là đề thi sử của lúc nãy, được Đức phân tích từ đầu đến cuối, gạch chân từng từ quan trọng. Tôi không biết giữa cảm lác có lỗi với Thùy Linh và sự ăn năn với Đức thì cái nào lớn hơn, và tôi chợt nhận ra, dù kết quả của mọi chuyện có như thế nào thì cả ba người đều phải chịu những tổn thương giằng xé. Không lâu sau, Đức lại xuất hiện trong tầm mắt tôi đã nhòe đi vì nước, tay cậu cầm một cái kéo trông khá sắc. Đức cúi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699051/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.