Thoắt một cái đã đến cuối năm. Mới ngày nào còn chân ướt chân ráo vào trường mà giờ đây chúng tôi đã trở thành một học sinh quen thuộc, ngày ngày bước đi trên những nẻo đường xưa cũ. Chẳng biết bằng cách nào mà mặc dù ở ban truyền thông nhưng Minh Đức vẫn thò chân được vào phòng phát thanh, vậy là mỗi ngày tôi đều được nghe những bài hát nhẹ nhàng cất lên ngân vang. Cậu ấy lúc nào cũng hỏi tôi thích bài gì, mở vào lúc mấy giờ, điều đó lộ liễu đến mức nhóm Kiều Trang cũng bắt đầu nghi ngờ:
- Ê sao mấy hôm nay phòng phát thanh toàn mở mấy bài con nhỏ Lam hay nghe thế nhỉ?
- Tao cũng thắc mắc đấy. - Hà Vi đáp. - Mày mua chuộc được câu lạc bộ đấy rồi à?
Tôi ngân nga theo lời hát của bài "Die with a smile", nhún vai:
- Chắc là do người chọn bài ưu tiên tao chăng?
Nhưng đi kèm với những niềm vui thì vẫn không thể thiếu thi cử. Tôi chẳng ngán gì ngoài những hoạt động cần đến thể lực và sức khỏe, nhất là hội thao quốc phòng. Khối mười mới vào nên chỉ loanh quanh các cuộc thi về xếp đội hình đội ngũ và báo cáo trung đội trưởng, nhiều buổi chiều nhóm con trai lớp tôi rón rén chạy sang khối 11 mượn mấy khẩu súng AK47 mà mấy anh chị tập lắp rồi bắn nhau, lần nào cũng như lần nào, cô dạy quốc phòng sẽ bắt được bất chợt và phạt mỗi đứa chạy 20 vòng quanh trường, sau đó chúng nó sẽ canh lúc cô không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699043/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.