Có đánh chết tôi cũng không thể ngờ rằng Bin chính là Đức, có đánh chết tôi cũng không ngờ rằng người bạn thuở nhỏ của tôi, tình bạn chóng vánh ấy của tôi lại được đối phương ôm lấy trên con đường trưởng thành, suốt từ năm này qua năm khác. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặc biệt đến mức có người vì tôi mà thi vào cùng một trường, tìm mọi cách để tiếp cận tôi, chấp nhận và bao dung cho mọi lỗi sai của tôi. Rằng dù tôi có bước chậm đến đâu, thậm chí là dừng lại, vẫn có người vì tôi mà chấp nhận đứng lại, chỉ để chờ đợi tôi. Trong khi từ đầu đến cuối, tôi vẫn không nhận ra cậu ấy...
Và rằng, chỉ cần biết mình cũng có gì đó đặc biệt, cũng được trở thành một phần trong cuộc sống của ai đó cũng đã đủ khiến tôi sung sướng đến phát điên lên. Đột nhiên tôi thấy sợ hãi, tôi đã quen với sự bất hạnh. Thà rằng cứ mãi bất hạnh, thà rằng cứ mãi chìm trong bóng tối còn hơn cảm nhận chút ánh sáng leo lắt và lại rơi vào bóng tối lần nữa.
Nhưng hóa ra người mà tôi thích cũng thích tôi, thậm chí là rất thích tôi, thích ngay từ khi chúng tôi vẫn ở trong hình hài của những đứa trẻ con, suy nghĩ ấy khiến tôi chìm sâu xuống đại dương của sự hạnh phúc vô tận. Giây phút ấy, tôi thấy mọi muộn phiền đều tan đi. Niềm hạnh phúc của tôi trong giây phút này là quá lớn, đủ để át đi mọi khổ đau từ trước đến giờ.
Tôi mơ màng như người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3681700/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.