Tôi tỉnh dậy trong tình trạng mệt mỏi rã rời, nhìn quanh lớp, đứa nào cũng lằm la liệt như sâu bọ. Chợt nhớ đã ngủ xuyên qua cả giờ trực, tôi hoảng hốt lay Vi dậy.
- Mày ơi hôm qua lúc 2 giờ có ai trực không, sao không ai gọi tao dậy, không khéo cháy hết bánh rồi.
Vi mở mắt, vừa nhìn thấy mặt tôi liền nhắm nghiền lại, nó cựa quậy, cất giọng ai oán:
- Để cho tao ngủ, 4 giờ tao mới mò lên lớp đấy.
Tôi dùng hết sức kéo tay Vi:
- Tao hỏi chút đã, mày trực hộ tao à?
- Không. - Vi chóp chép miệng. - Anh họ tao trực.
Tôi nhìn Vi thắc mắc:
- Thế sao mày thức muộn vậy?
- Tao chơi bài.
- ...
Không khác tôi là mấy, cô Mai phải gọi như hò đò mới lôi được những đứa thức khuya đánh bạc đó dậy để chuẩn bị cho phần thi quan trọng nhất. Hội thi có hai ngày, vì không phân bổ thời gian nên phần lớn mọi người đều "tiêu" hết sức lực cho hôm qua rồi, thành ra ngày thứ hai cứ vật và vật vờ.
Các hoạt động chính kết thúc, tôi bước từng bậc thang định sẽ ngủ một giấc nữa bù lại.gay khi kịp chạm tay vào thanh nắm cửa của 10A1, tôi đã kịp dừng lại và theo phản xạ áp tai vào bởi tiếng khóc thút thít.
- Vì sao vậy?
Tôi sững người, đây là giọng của Hương Lam mà?
- Cậu đừng như thế nữa.
Giọng nói này càng làm tôi bất ngờ hơn, Lam và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3681697/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.