Giáng Sinh đến nhanh như một cái chớp mắt.
Tôi dậy từ sớm, lần đầu tiên mặc chiếc áo ghi-lê màu xanh lam sắp đóng mạng nhện trong tủ, tự bện tóc, thắt nơ và dặm ít phấn. Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, che đi quầng thâm dưới bọng mắt và cười thật tươi.
- Mẹ...
- Định xin tiền thì quên đi.
Mẹ tôi vẫn không ngẩng đầu lên, bà buông một câu thờ ơ khi đang sắp xếp hành lý. Rồi cũng chẳng quan tâm tôi có trả lời hay không, mẹ vội vã chạy đi, có lẽ vì sợ muộn mất chuyến bay nào đó, thoáng chốc đã biến mất sau cánh cửa. Bác Minh như đã quen với chuyện này, nhưng dường như bác đang lo lắng cho cảm xúc của tôi.
- Cháu đừng trách mẹ nhé, đang là mùa nhập hàng mà.
- Cháu đâu có trách gì ạ. - Tôi tươi tỉnh ngồi xuống bàn ăn và húp sùm sụp bát canh rau muống.
Đúng vậy, tâm trạng của tôi không thể vì chút chuyện này mà bị ảnh hưởng được. Nhưng nếu nói không giận thì chắc chắn là đang nói dối. Từ lâu rồi tôi đã chẳng hi vọng mẹ nhớ bất kỳ điều gì liên quan đến đứa con gái duy nhất mà mẹ có, thế nhưng hình như ngay cả ngày giỗ của chồng mình, mẹ cũng không nhớ.
Tôi nhắm chặt mắt, không cho phép mình nghĩ sâu xa thêm nữa.
Tuy ở Hạ Long, đạo Thiên Chúa không quá nổi tiếng nhưng lễ Giáng Sinh lại vô cùng phổ biến. Cảnh vật mọi nơi dù là nhỏ nhất đều chìm trong màu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3681695/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.