- Này, cậu có sao không?
Tôi lay nhẹ vai Đức, cậu lắc đầu rồi bám tay tôi đứng dậy lê từng bước nặng nhọc về phía ghế đá. Tôi chạy đi mua một chai nước khoáng lạnh rồi phủi chút bụi bẩn trên đầu gối cậu, Đức tu một hơi hết sạch, cậu như đang dồn cả trọng lượng cơ thể của mình để tựa hẳn vào lưng ghế, khó khăn chẳng nói nổi một lời.
Tôi những muốn buông vài câu trách mắng nhưng lại không nỡ.
- Dạo này cậu có ngủ đủ tám tiếng không vậy?
Đức vẫn nhắm tịt mắt, giọng nói không còn chút sức lực.
- Tớ nghĩ là được khoảng một tiếng rưỡi.
Tôi cứng họng, giày vò bản thân mình như thế thì cơ thể nào mà chịu nổi cơ chứ? Tôi chần chừ, rồi lại thở dài:
- Gia đình cậu nghiêm khắc lắm à?
Đức lắc đầu, khóe môi ánh lên một nụ cười mệt nhọc.
- Là tớ tự tạo áp lực cho chính mình thôi. - Đức nói. - Bộ mẹ tớ đều liên quan đến nghề giáo, tớ không muốn khiến họ phiền lòng, lại sợ mình kém cỏi để thua người khác, tớ sợ chỉ cần dừng lại một giây thôi thì sẽ có hàng nghìn người khác vượt lên, thảm hại nhỉ?
Tôi lắc đầu. Tôi như nhìn thấy chính mình trong câu nói ấy.
Cảm giác sợ hãi người khác sẽ vượt lên. Cảm giác bản thân thật vô dụng, thật thất bại. Tôi cũng từng trải qua một thòi gian bị nhấn chìm trong những cảm xúc tiêu cực như vậy.
Chỉ là tôi không ngờ, chàng thiếu niên ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3681684/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.