Vội vàng quay mặt đi để ngăn mình không để lộ vẻ xấu hổ rõ rệt, đúng vào lúc nghe thấy tiếng cười êm ái của Đức vì trêu được tôi.
"Lam rất thích mưa đúng không?"
Tôi gật đầu đồng tình:
"Tớ thích mưa nhiều ngày cơ, thích nhất trên đời."
Có khá nhiều người cãi nhau với tôi về vấn đề tôi rất thích mưa, rằng mưa nhiều ngày vừa ẩm vừa bẩn, tôi vốn tưởng Minh Đức cũng sẽ ngạc nhiên vì sở thích khác người này nhưng không, nó đáp lại tôi nhẹ bẫng:
"Còn tớ thì thích cậu cơ, thích nhất trên đời."
Phải công nhận là trong khoản làm người khác đỏ mặt thì tôi thua xa Đức. Tôi nhìn vào làn mưa, đột nhiên có cảm giác rằng chúng tôi đang yêu nhau.
Thôi mày điên rồi Lam ạ...
"Tớ muốn về rồi."
Tôi nói nhỏ, vừa nhảy phắt dậy thì tình cờ thấy Đức đứng lên hơi khó khăn, miếng hạ sốt đã hút nhiệt nhiều đến mức đang có dấu hiệu bong ra.
Tôi nhìn Đức khó nhọc mở ô, không ngăn được mà lầm bầm:
"Cô Trang mà biết con trai cưng ốm bỏ cả thi lại chạy lên trường trong trời mưa thì cô giết tớ mất."
Đức hướng ô về phía người tôi, cất giọng thản nhiên như không:
"Ai lại muốn giết con dâu tương lai?"
Tôi chui vào trong, phát hiện ra hình như cái ô này hơi bé, vẫn không quên lườm nguýt:
"Ai thèm lấy cậu!"
Chúng tôi là một trong những người cuối cùng rời trường, đi ra cổng thấy không có cái ô tô nào đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595883/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.