Vội vàng quay mặt đi để ngăn mình không để lộ vẻ xấu hổ rõ rệt, đúng vào lúc nghe thấy tiếng cười êm ái của Đức vì trêu được tôi.
"Lam rất thích mưa đúng không?"
Tôi gật đầu đồng tình:
"Tớ thích mưa nhiều ngày cơ, thích nhất trên đời."
Có khá nhiều người cãi nhau với tôi về vấn đề tôi rất thích mưa, rằng mưa nhiều ngày vừa ẩm vừa bẩn, tôi vốn tưởng Minh Đức cũng sẽ ngạc nhiên vì sở thích khác người này nhưng không, nó đáp lại tôi nhẹ bẫng:
"Còn tớ thì thích cậu cơ, thích nhất trên đời."
Phải công nhận là trong khoản làm người khác đỏ mặt thì tôi thua xa Đức. Tôi nhìn vào làn mưa, đột nhiên có cảm giác rằng chúng tôi đang yêu nhau.
Thôi mày điên rồi Lam ạ...
"Tớ muốn về rồi."
Tôi nói nhỏ, vừa nhảy phắt dậy thì tình cờ thấy Đức đứng lên hơi khó khăn, miếng hạ sốt đã hút nhiệt nhiều đến mức đang có dấu hiệu bong ra.
Tôi nhìn Đức khó nhọc mở ô, không ngăn được mà lầm bầm:
"Cô Trang mà biết con trai cưng ốm bỏ cả thi lại chạy lên trường trong trời mưa thì cô giết tớ mất."
Đức hướng ô về phía người tôi, cất giọng thản nhiên như không:
"Ai lại muốn giết con dâu tương lai?"
Tôi chui vào trong, phát hiện ra hình như cái ô này hơi bé, vẫn không quên lườm nguýt:
"Ai thèm lấy cậu!"
Chúng tôi là một trong những người cuối cùng rời trường, đi ra cổng thấy không có cái ô tô nào đỗ bên ngoài làm tôi đứng ngu người luôn:
"Cậu đi bộ từ nhà ra đây đấy à?"
Đức hơi chột dạ liếc mắt đi chỗ khác, giọng không được tự nhiên lắm:
"Tớ mà nhờ bác dùng ô tô lai đi thì mẹ sẽ biết, cổng nhà tớ khóa không đi xe máy được."
Tôi còn ngạc nhiên hơn: "Thế cậu ra ngoài kiểu gì?"
"... tớ trèo rào đấy."
Tôi nhìn Đức với vẻ mặt không dám tin, ít khi thấy nó để lộ vẻ ngại ngùng ra mặt như này. Chẳng mấy khi có dịp, định mở miệng trêu thì phát hiện ra phần vai bên kia của Đức ướt nhẹp, hướng mắt lên mới phát hiện ra do ô không đủ lớn nên Đức đã nghiêng hẳn sang bên tôi để tôi không bị ướt.
Đức lộ vẻ ngạc nhiên khi tôi giật cái ô mà nó đang cầm, còn cười tủm tỉm khi tôi không còn cách nào khác phải đứng gần hơn để cả hai đều tránh được mưa:
"Chẳng qua tớ sợ cậu ốm nặng hơn thì lại thành lỗi của tớ thôi."
Tôi lườm lườm, Đức giơ cái tay lạnh toát của nó véo nhẹ má tôi, cười cười:
"Công chúa nói gì cũng đúng ạ."
Tôi không đáp lời, lặng lẽ đếm từng bước chân dưới cơn mưa rúch rích, để trái tim đập từng nhịp liên hồi, hướng thẳng đến người con trai đang đi bên cạnh.
Đến lúc dừng lại trước cửa nhà tôi, tôi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng kéo dài:
"Có cần tớ gọi taxi cho cậu không?"
Đức vẫn ngó ngó lên phòng tôi trên tầng hai, trả lời một câu chẳng ăn nhập:
"Sắp đến lúc tớ mang tớ đến chỗ cậu rồi."
Phải đến ngày hôm sau, tôi mới hiểu rõ câu nói ấy.
...
Chuyện hệt như chuyện thường ngày, tôi đang vừa tránh trực ban vừa nhai ngấu nghiến cái bánh mì thịt nướng thì tự nhiên cô Mai lại vào bất chợt, bình thường không bao giờ cô vào lúc 5 phút đầu giờ nên cả lớp tôi chẳng có tí nào phòng bị, bỗng chốc nháo nhào hết cả lên, Đăng Đạt đang múa xiếc trên bục giảng cũng phải vội lau nốt bảng rồi lủi về chỗ.
Tôi phải nuốt vội miếng bánh đang mắc ngay họng, chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy có bóng người đi qua cửa sổ, điềm nhiên bước vào lớp, quét mắt một lượt rồi nhìn thẳng vào tôi:
"Xin chào mọi người, tớ là Đặng Trần Minh Đức, chuyển từ 10A1 sang lớp mình."
Cô Mai vỗ vai Đức, nói một câu y hệt. Cả lớp náo loạn như có giặc, phải hơn một nửa già con gái khối tôi nằm trong nhóm fan girls của Minh Đức, còn suốt ngày gọi nó là bạch nguyệt quang gì đấy, nay được "idol" sang hẳn lớp ở nên phấn khích ra mặt. Vui nhất phải nói là Phạm Việt, nó cứ không ngừng đập bàn hú hét nãy giờ.
Tôi gần như là người duy nhất không có phản ứng, cứ thế chăm chăm nhìn Đức, nhất thời không biết nên làm gì, đến khi Đức chỉ thẳng tay xuống bàn tôi còn mọi người đồng loạt quay xuống mới hoàn hồn.
Hình như Đức vừa nói muốn ngồi bàn tôi, cô Mai hơi do dự:
"Giờ ngồi đấy hơi khó, những bàn cuối cô chỉ để hai chỗ thôi, có giáo viên dự giờ ngồi đấy các bạn đỡ phải chuyển chỗ. Em còn chỗ nào khác muốn ngồi không?"
Đức hơi trầm tư, rồi cất một câu nhẹ bẫng, nhưng đối với tôi thì chẳng khác nào quả bom:
Cả lớp đang ồn hơn cái chợ thình thình im bặt, tôi thì chỉ ước có cái lỗ để chui xuống, cúi gằm mặt nghe cô nói khéo để Hương Lam chuyển chỗ. Đến tận lúc mùi vani của Đức tràn vào khoang mũi tôi, tôi vẫn không dám ngẩng mặt lên.
Tôi đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần viễn cảnh mà Đức chuyển sang 10A2, nhưng không nghĩ nó sẽ ngại ngùng như này!
"Bé Chíp có định nhìn mặt tớ không ạ?"
Tôi vội tránh sang bên khác, lấy sách che kín mặt lầm bầm:
"Không không, tớ mù."
Đợi một lúc không thấy có tiếng đáp lại, tôi từ từ hạ quyển sách xuống, vừa hí mắt thì thấy Đức đang chống tay xuống bàn nhìn mình chăm chú. Đức thấy tôi quay mặt đi thì phì cười lôi sách vở ra, bắt đầu làm quen hàng xóm trên dưới, Việt thấy giáo viên chưa vào còn nhảy xuống bàn tôi ôm ôm ấp ấp:
"Anh yêu của em đây rồi, sao anh không ngồi với em, bàn em thừa chỗ mà."
Đức bất lực nhìn Việt ôm cứng tay nó, thấy tôi nhìn bằng ánh mắt hơi lạ thì vội đẩy Việt ra, tôi nhún vai khẳng định là tôi không nghĩ gì bậy bạ cả.
Cô Trang vào lớp, đảo mắt thấy con trai thì mặt lạnh tanh, không nhìn sổ mà gọi thẳng:
"Đặng Trần Minh Đức, kiểm tra bài cũ."
Tôi lấm lét nhìn Đức thản nhiên lên bục giảng, tôi thề rằng cả đời tôi chưa gặp một tình huống trả bài nào khủng khiếp như vậy, một người cứ hỏi, một người khoanh tay trả lời, từ Vật Lý 10 đến Toán 12, lại còn cả ADN nhiễm sắc thể các kiểu nữa chứ.
Không có nhiều người biết mối quan hệ của Đức và cô Trang, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên hết sức trước đống câu hỏi cô ném vào người Đức:
"Ê đang học hóa mà..." Linh lẩm bẩm, trên bục giảng cô Trang cười cười, mở sổ:
"10 điểm vào bảng điểm của bạn Nguyệt Lam."
"..." Tôi vừa bỏ lỡ gì à?
Hóa ra thủ khoa cũng học như người thường, cũng phải ghi bài và nghe giảng, tự nhiên được ngồi cùng Đức, thỉnh thoảng lại được người ta quay sang nhìn làm tôi có cảm giác không thật lắm.
Tôi mơ mơ màng lết qua 4 tiết đầu, đến tiết cuối trải nghiệm hướng nghiệp thì lăn ra ngủ luôn. Trước khi làm chuyện trọng đại còn không quên nhắc Đức:
"Tớ ngủ tiết này đây, có gì che cho tớ nhé."
"Tuân lệnh!"
Đức cười cười quay sang nhìn tôi, tay còn không ngừng xoay bút, trông nghệ cực kỳ. T
hế là tôi cũng học đòi làm theo, vừa xoay được một vòng thì bút đã rơi xuống, lăn hẳn xuống gầm bàn.
"Đừng có cười!" Tôi cúi xuống tìm cái bút deli 11 nghìn mới mua hôm qua, lúc thò lên thì đập cộc một phát vào tay Đức đang để sẵn dưới cạnh bàn, vẫn không chịu bỏ cuộc:
"Cậu xoay như nào mà được nhiều vòng thế?"
Đức hơi ngẩn người trước câu hỏi chẳng ra đâu vào đâu của tôi, xong thì cười phá lên, bắt đầu vai trò làm người hướng dẫn:
"Ngón tay của cậu phải xoay cùng với bút, như này này."
Tôi lóng nga lóng ngóng, xoay mãi mới được hai vòng, Đức bất lực đến nỗi phải dùng tay chạm tay tôi chỉ từng bước một, đang hăng say học hỏi, mãi mới thấy không khí hơi mờ ám, tôi vội rụt tay về.
Trải nghiệm hướng nghiệp đối với lớp tôi chẳng khác tiết thể dục là mấy, thỉnh thoảng mới có hôm học. Như hôm nay, cô trò còn đang đánh nhau giữa review phim ngôn tình và kinh dị, cuối cùng phe kinh dị giành chiến thắng.
Tôi vốn không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng không tin là việc của không tin, sợ thì vẫn sợ, dạo này tôi còn đang ở nhà một mình nữa chứ...
Hà nằng nặc chui xuống bàn tôi, dùng mọi thủ đoạn kéo bàn tay đang bịt chặt tai của tôi ra, bắt tôi phải nghe mấy câu thoại trong phim Annabelle đang chiếu to đùng trên TV. Tôi bám chặt tay như keo 502, nhất quyết không chịu thua, va cả vào người Đức đang cười khằng khặc bên cạnh.
Hà canh ngay lúc phim sắp có đoạn dọa để giật mạnh tay tôi ra, đúng lúc nghe tiếng hét của nhân vật chính cả lớp tôi cũng hét theo, đến mức cô đang ngồi soạn giáo án cũng giật mình.
"Cút về chỗ." Tôi đẩy Hà đi, tìm vẫn không ngừng đập thình thịch, Đức tỉnh bơ nhìn Annabelle đang xé xác nhân vật, quay sang tôi thì thì thầm thầm:
"Bé Lam sợ ạ?"
Tôi úp mặt xuống bàn, phản biện bằng giọng mũi:
"Sao tớ phải sợ?"
Đức phì cười vén tóc mái tôi ra sau tai, giọng nhẹ đến mức có lẽ chỉ mình tôi nghe thấy:
"Tớ bịt tai cho Lam nhé, để tay như thế dễ bị tê lắm."
Thế là từ lúc đấy đến cuối tiết Đức một tay bịt tai tôi, một tay còn lại xoay bút liên tục.
Một ngày của tương lai khi hồi tưởng lại, tôi đã nghĩ, tôi có thể trả mọi giá chỉ để quay lại khoảnh khắc này, dù chỉ trong mơ thôi cũng được.
Đến lúc tan, tôi bò lên bàn lấy sổ đầu bài, vừa quay xuống đã thấy Đức thu dọn hết sách vở, cầm sẵn luôn cả chìa khoá xe và vé xe của tôi. Tôi cứ đứng nhìn như thế, mãi đến khi Đức đi lên véo mũi tôi một cái, tôi mới giật mình né tránh ánh mắt quá đỗi tình của nó.
"Tớ không biết là cậu không thích xem phim kinh dị đấy."
Tôi vẫn chuyên tâm nghiên cứu sổ đầu bài, trả lời lấy lệ:
"Tớ thích xem nhưng dạo này bác giúp việc xin nghỉ, ở nhà một mình sợ lắm."
Đức ngó ngó vào sổ, giọng không nghe được đang đùa hay thật:
"Đợt trước tớ cùng mẹ xem một bộ ngôn tình của Hàn, ban đầu tớ không định xem, mà thấy nhân vật trong phim giống với một bài cậu share."
"Phim gì cơ?"
"Mùa hè yêu dấu của chúng ta."
Tôi giật thót, chưa kịp phản ứng đã thấy Đức xách cặp tôi lên, cười cười:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]