"À." 
Linh cảm thán, ngay tức thì phân nửa bên dưới xe cũng hùa theo: 
"Àààààà." 
Tôi đỏ mặt quay đi, đống thuốc chống say đã có dấu hiệu phát huy tác dụng, bắt đầu buồn ngủ kinh khủng, tôi vừa ngáp ngắn ngáp dài thì nghe tiếng kêu nhẹ của Đức ở bên cạnh. 
"Sao thế?" 
Tôi ngó sang thấy Đức đang bám vào phần khuỷu tay trái của nó, vết xước do lúc nãy ngã đang bắt đầu chảy mỡ, chống chọi lại cơn buồn ngủ, tôi mò lên đầu xe lục đống bông băng với băng gạt xuống cho thủ khoa yêu dấu. 
Chuyện thật như đùa, đúng lúc tôi vừa lết được đến chỗ ngồi thì bác tài xế cũng đi vào khúc cua làm cả xe nháo nhào. Nhưng ôi dồi ôi người ta còn bám được vào ghế, tôi không có điểm gì để bám vào, cũng không chuẩn bị tinh thần trước, cứ thế lao về phía trước. 
Chẳng biết do Đức phản xạ nhanh hay do thông đồng với bác tài xế, thế mà nó lại đỡ kịp tôi, khi kịp nhận ra tôi đã ngay lập tức rời khỏi cái tư thế mờ ám đấy, nhưng vẫn bị vài đứa thân quen nhìn chằm chằm. 
"Có mẹ chồng ở đây mà hai đứa này bạo thật." 
Hà Vi quay sang nói nhỏ với Thùy Linh, còn cố tình để tôi nghe thấy. Nhân lúc cúi xuống nhặt đồ, tôi đá vào chân cái Vi mấy cái rồi chạy về chỗ, con bé quay xuống lườm tôi, định động thủ mà thấy có Đức bên cạnh thì sủi về chỗ luôn. 
"Cười cái gì?" 
Tôi ấn mạnh bông sát trùng vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595881/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.