Gió lạnh buổi sáng khiến tay Đức hơi đỏ, vết hằn của những vết thương do kẽm quệt vào rõ ràng cực kỳ, lại còn toàn là tay phải.
Nghĩ đến việc Đức phải làm bài với cái tay bị đau, tôi không sao ngăn được mình thở dài thườn thượt.
"Có được tính là cậu đang làm lành không?"
Tôi không nói gì, định dán nhẹ vào tay nó mà nghe xong câu đấy tôi đập một cái thật mạnh băng gạc xuống một vết xước nhỏ nhất.
"Ai ai!"
Đức vội vàng rụt tay, vẩy đi vẩy lại, lộ vẻ đau đớn cực kỳ.
Ơ đau thế cơ à?
Hơi hoảng, tôi vô thức tiến gần đến gương mặt đang cúi gằm của nó.
Mặt Minh Đức đỏ hết cả lên, nhưng mà là vì cố nhịn cười.
"..." Mọi người cản tôi lại đi, tôi đập chết nó.
Đức đột nhiên nhìn vào đống bút trên tay tôi, lộ nét cười rạng rỡ. Tôi còn đang đơ cả người thì nhận ra lí do vì sao nó cười, vội giấu tay ra đằng sau, lủi đi chỗ khác.
Quét mắt một lượt, tôi phát hiện ra Hương Lam đang nhìn chằm chằm vào Đức, ánh mắt có phần như.. căm ghét?
Đột nhiên tôi nhớ đến đợt đầu năm bỏ phiếu ban cán sự lớp, Hương Lam đã bị nói về việc gian lận phiếu bầu, nhưng cuối cùng chức lớp trưởng vẫn vào tay Đăng Đạt. Đứng trước cửa phòng thi trên tầng 3, tôi đưa mắt xuống phòng số 1 ở tầng hai dãy đối diện.
Người ta thường nói, khi để ý một người nào đó, người ấy sẽ phát sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595879/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.