Tôi bỗng chốc hóa đá, đầu óc như tối sầm lại, không thể chèn thêm bất cứ một suy nghĩ nào khác, cứ ngơ ngẩn nhìn vào điện thoại như vậy một lúc lâu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ, gương mặt mà tôi đang không muốn gặp nhất xuất hiện, nếu là bình thường chắc tôi sẽ rung động lắm, nhưng giờ chỉ thấy buồn cười.
Thủ khoa nhà giàu học giỏi, thích một người chưa từng nói chuyện đến mức thi vào cùng trường với người ấy, từ đầu đến cuối chỉ thích đúng người ấy, chuyện chẳng khác gì phim như vậy, sao tôi lại tin được nhỉ?
Tôi thu dọn đồ đạc như một cái máy, không còn sức quan tâm đến Minh Đức đang mang vẻ mặt ngạc nhiên hết sức ném vào chúng tôi.
"Cậu sao thế?"
Vừa đến khoảng giữa cầu thang tầng hai Đức đã đuổi kịp tôi, nó bấu chặt tay tôi, bắt tôi phải quay lại, chiếc móc khóa hình mặt trời đập vào mắt tôi.
Không thể kiềm chế nổi, tôi bật ra tiếng khóc thảm hại.
"Nguyệt Lam!"
Hình như đây là lần đầu mà Minh Đức lớn tiếng với tôi đến thế, nó bày ra cái vẻ như vậy để lừa ai cơ chứ?
"Nếu như ngay từ đầu cậu tìm tớ vì có mục đích, sao không nói thẳng ra luôn đi?"
Tôi nhìn Đức qua làn nước mắt, tự nhiên cảm thấy thời gian qua mình chẳng khác gì con rối bị điều khiển, chẳng trách Hương Lam ghét tôi đến vậy.
"Cậu đang nói cái gì thế?"
"Tớ biết hết rồi!"
Tôi gào lên, cố để giọng mình không nấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595877/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.