Tôi bỗng chốc đơ người, quên hẳn đi cơn đau đang dấy lên khắp mu bàn chân, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, vô tình chạm phải ánh mắt lo lắng Đức mà cứ như thấy ma không bằng, tim đập loạn xạ, tự thấy mình khó hiểu ghê gớm.
"Cái Lam đau lắm không cô chở đi viện?"
Tôi cười cười xua tay với cô Mai, để ý xung quanh nhiều người nhìn thì hơi ngại nên xin xuống bục giảng luôn, mọi người thấy tôi vẫn cười hề hề thì bắt đầu tản ra tập các cảnh khác.
Ngồi một góc lấy khăn ấn vào chân, nhìn đi nhìn lại một hồi mới giật cả mình, máu hết chảy rồi nhưng trông cũng sâu lắm chứ đùa, vừa ngước lên thì thấy Minh Đức chạy đến ngay trước mặt, người nhễ nhại mồ hôi, trên tay lủng lẳng một túi bông sát trùng, tay còn lại là một chai trà chanh vẫn đang chảy nước li ti.
Ôi, tinh tế quá đi mất...
"Bắt đầu thấy tớ đáng để yêu rồi à?"
Tôi nhận lấy chai nước vừa được mở nắp, nhìn dáng vẻ lúi húi mở chai cồn của Đức, tự cho phép mình trả lời bằng một câu nửa đùa nửa thật:
"Ừ, công nhận."
Đức thế mà cũng biết đỏ mặt, trông đáng yêu quá đỗi, nó ho khan một hồi rồi lên tiếng:
"Bám tay cậu vào tay tớ."
Tôi khó hiểu:
"Để làm gì?"
"Cậu lúc nào cũng khó hợp tác như thế."
Tôi nghe tiếng Đức lủng bủng, tự tiện đặt nhẹ tay tôi lên vai mình rồi bắt đầu cởi giày tôi ra, tôi theo phản xạ hơi rụt chân lại, động tác vừa dứt liền bị nó giữ chặt lại.
Đùa, chân tôi mà cứ như chân nó không bằng.
"Sẽ đau đấy."
Tôi hoảng hồn nhận ra Minh Đức đang từ từ đổ chai cồn sát trùng vào bàn chân của tôi, tay còn lại vẫn đang giữ chặt cổ chân, giờ tôi mới nhận ra Đức bảo tôi bám tay vào người nó là để khi bị xót tôi có thể bấu vào. Chu đáo đến mức không muốn tôi tự làm đau mình, thậm chí bàn tay đang giữ lấy cổ chân của tôi cũng tránh không nắm vào nơi có chiếc vòng chân bạc nhỏ đang đung đưa, sợ những hạt ngọc trai bị Đức tì vào sẽ làm tôi đau.
Tinh tế đến mức không thể tinh tế hơn được nữa.
Xong xuôi đâu đó, Đức nhét đống đồ vào cặp tôi, uống luôn chai nước tôi đang cầm, yết hầu của nó chuyển động theo từng lần nuốt, trông cuốn hút vô cùng.
"Nhớ hôm trước tớ bảo gì không?"
Tôi nhìn chăm chăm vào cái móc khóa hình mặt trời nhỏ đang đung đưa trên cái cặp đen xì của Đức, trông chẳng hợp mắt chút nào.
"Chuyện cậu sẽ chuyển lớp à?"
Đức cười cười:
"Sắp rồi đấy."
Tôi vô thức né ánh mắt của Minh Đức đang chiếu vào người mình, cúi đầu nhìn xuống đầu gối của nó. Đức rất hay mặc quần có màu trắng hoặc be, chỉ cần nó đứng dưới nắng là sẽ nổi bật đến phát sáng. Vì vừa quỳ xuống băng lại chân cho tôi mà quần Đức dính bẩn, một vệt rất rõ ràng.
Nếu tôi không nhầm thì chiều nay bên lớp tôi và 10A1 có một trận đấu bóng gặp mặt, liền tìm chủ đề nói chuyện:
"Chiều nay chắc cậu cũng đi đá bóng nhỉ?"
Đức vẫn nghiên cứu gì đó trên cái chân vừa bị thương của tôi, trả lời bâng quơ:
"Cậu mà đi xem thì tớ cũng đi."
"Nhỡ tớ không đi thì sao?"
Tôi không nhịn được mà lấy tay chỉnh lại mái tóc rối mù nhễ nhại mồ hôi của Đức, nó nhận ra liền cười rất tươi, vừa buộc lại dây giày của tôi vừa cất giọng:
"Nếu tớ không thể đưa cậu đến bên tớ thì tớ sẽ là người đến bên cậu."
Câu nói ấy, khoảnh khắc ấy, trái tim tôi hoàn toàn tan chảy.
Tôi từ chối khéo ý muốn lai tôi về của Minh Đức, vừa tập tễnh ra nhà xe liền nhìn thấy trong giỏ xe có một túi đồ lạ, khá nhiều băng dán cá nhân và đồ sát trùng, không giống nhãn hiệu mà Đức vừa mua.
Tôi đảo mắt, vừa thấy bóng của Minh Nam bước ra liền lên tiếng:
"Tao cảm ơn nhé."
...
Lịch đá bóng là hai giờ, tôi suy nghĩ giữa việc đi xem và lên thư viện làm bài tập Hóa, sau nghĩ đến 4 điểm kiểm tra thường xuyên mà Nguyễn Hoàng Huy "tặng", quyết định không đi xem bóng nữa.
Ngồi được tầm nửa tiếng, tôi đang đứng dậy tìm tài liệu bị thu hút bởi một bóng người đang ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, có phải Thùy Linh không nhỉ?
Từ vụ đánh nhau của Nam và Huy, tôi có thể mơ hồ nhận ra Linh có gì đấy rất né tránh tôi. Căn bản tôi và Linh không phải quá thân thiết, nhưng chắc chắn trên mức xã giao, vậy nên tôi vẫn khá thắc mắc lý do mà đột nhiên Linh với tôi cứ như người lạ.
"Tao học chung với."
Tôi đặt mông xuống ngồi ngay cạnh Thùy Linh, nó nhìn tôi một lúc rồi quay đi. Tôi kiên trì nói chuyện, mặc dù cứ như độc thoại, Linh im lặng hồi lâu, đến lúc tôi sắp từ bỏ thì nó đột nhiên lên tiếng:
"Lam biết không, tao thích Vũ Nam từ rất lâu rồi."
"A..."
Tôi sốc không nói lên lời, Linh vẫn nhìn vào móng tay, không phản ứng gì trước vẻ bất ngờ của của tôi:
"Từ lúc ở chung câu lạc bộ với Nam hồi cấp hai tao đã thích Nam rồi, Nam dễ gần với thân thiện lắm. Nhưng phải đến lớp mười, tao mới biết, từ đầu đến cuối Minh Nam chỉ thích mày thôi."
"Nhưng..."
Tôi định lên tiếng, liền bị Linh ngắt lời:
"Cứ nghe tao nói đã. Thật ra lúc mới đầu tao chỉ hơi bán tín bán nghi thôi, mày không biết đâu, cái cách mà Nam nhìn mày khác hẳn những đứa con gái khác, khác cả tao nữa. Phải đến hôm tao thấy Nam bênh mày ra mặt, vì mày mà đánh nhau, tao mới chắc chắn, cũng chẳng tự dối mình được nữa."
Tôi thấy Linh chớp mi để nước mắt chảy ra, cười tự giễu, chẳng giống với Linh tràn đầy năng lượng mà tôi biết.
"Tao né Lam vì tao thấy thất bại khi đối diện với mày thôi. Xin lỗi nhé, là tao xấu tính."
Tôi yên lặng, đợi Linh nói hết.
"Thật ra tao chỉ lụy vài hôm đầu thôi, tao đã quyết tâm move on rồi, mà sáng nay lúc mày bị chảy máu ấy, không phải có mình Đức lo cho mày đâu. Lúc mà Đức cầm túi đồ chạy đến chỗ Lam ấy, tao thấy Vũ Nam cũng đang đứng đằng sau, cầm một cái túi y như vậy."
"Tao không thích Nam."
Tôi buông một câu, tâm trạng nặng nề kinh khủng. Linh bật cười trong làn nước mắt, tựa người vào vai tôi:
"Tao biết, tao biết."
Tôi thấy Linh cười rất nhiều, rất tươi. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của Linh, dù có bị coi là ích kỷ đi chăng nữa.
Chúng tôi ngồi yên lặng như vậy một lúc khá lâu, Linh nhỏm dậy nhìn điện thoại một lúc rồi cười cười, nháy mắt nhìn tôi:
"Chắc tao phải đi rồi, không muốn làm bóng đèn đâu."
"Hả?" Tôi đơ cả người, thất tình có thể đầu người ta bị chập hả?
Linh thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn để cho tôi một câu:
"Thật ra lúc thấy ánh mắt của Lam nhìn Minh Đức, tao đã biết là mày không thích Vũ Nam rồi."
"..."
Tôi đực mặt nhìn xuống bàn, đang ngẩn ngơ thì giật cả mình, cứ ngỡ chỉ là mơ. Đức từ đâu xuất hiện, trên người vẫn là quần áo bóng đá, người nhễ nhại mồ hôi.
Hơn nữa, quần áo của Đức, rõ ràng là ngày tháng sinh của tôi.
"Đừng nhìn tớ như thế."
Tôi giật mình quay mặt đi, chữa ngượng:
"Không phải cậu đang đá bóng à?"
Đức cười cười, lấy tay vò lại mái tóc rối mù, không kiêng dè mà chiếu mắt vào tôi:
"Tại người yêu của tớ không đi xem đó chứ. "
Tôi cũng cười, không né tránh ánh mắt Đức:
"Tớ là người yêu cậu từ bao giờ thế?"
"Cậu tự nhận đấy nhé."
Đức nhìn tôi cười nham hiểm, trông mặt gợi đòn kinh khủng. Tôi lấy tay đánh vào vai nó máy cái, Đức không tránh, tò mò nhìn vào quyển vở tôi đang để dưới bàn, thản nhiên hỏi:
"Nhị thức Newton à?"
Tôi gật đầu, "Ừ, tớ chẳng hiểu gì cả."
Thật ra mấy cái này chẳng có gì khó hiểu, chỉ là tôi biết, nếu tôi nói vậy sẽ có người giảng bài cho tôi.
"Đầu cậu dùng để yêu tớ là đủ rồi." Đức cười cười, bắt đầu giảng giảng cái gì đấy.
Tôi không nghe lọt nổi một chữ nào, trong mắt chỉ còn lại dáng vẻ ngọt ngào của Minh Đức. Từ bao giờ, dù chẳng nói chuyện quá nhiều, chẳng gần gũi quá nhiều, Đức đã thành công làm tôi phải để tâm về nó.
Rõ ràng Đức không phải là người chủ động tìm đến tôi, nó xuất hiện trong cuộc đời tôi quá bất ngờ, khéo léo từng chút một nới lỏng lớp phòng bị của tôi mà chẳng mất một chút công sức nào. Tôi không thể khẳng định là tôi không thích Đặng Trần Minh Đức nữa rồi.
"Cậu có nghe tớ nói không đấy?"
Tôi giật mình bởi cái cốc đầu của Đức, bắt đầu trề môi như con bánh bèo:
"Tớ vẫn nghe mà."
Đức ngẩn người trước dảng vẻ của tôi một lúc lâu, không biết đang nghĩ ngợi gì, sau thì phát ngôn một câu chẳng liên quan:
"Cậu sắp thi Sử rồi đúng không, giờ tớ sẽ hỏi những câu liên quan đến đề thi, nhưng chỉ được trả lời bốn chữ thôi nhé."
Tôi ngẩn tò te, nhưng cũng gật đầu.
"Vì sao ngày 9/3/1945 khi Nhật đảo chính Pháp, toàn Đảng chưa phát động tổng khởi nghĩa?"
Dễ ợt, tôi nhìn Đức ra vẻ thế mà cũng hỏi:
"Chưa đủ điều kiện."
"Mấu chốt làm nên sự phát triển của kinh tế Mĩ sau thế chiến thứ hai?"
"Khoa học kĩ thuật."
Vừa dứt lời, máy tôi báo đến cuộc gọi của Thanh Tâm, vừa ấn nút nghe thì bên kia đầu dây nó đã oang oang:
"Thằng Đặng Đức đang ở chỗ mày đúng không?"
Tôi giật mình, lấy tay che tai:
"Ừ, sao thế?"
"Con mẹ nhà nó chứ... thằng phản quốc đấy, lớp tao sắp thắng đến nơi rồi thì nó lại rời sân, thằng chó đấy, nó thử đứng trước mặt tao xem..."
Tâm còn nói gì đó nhưng ồn quá nên tôi không nghe rõ, tôi tắt máy, chờ câu hỏi tiếp theo của Đức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]